Băng! Em cố lên, nhất định em phải sống, nhất định, em phải vì con của chúng ta!
Anh! Anh yêu em chứ?
Băng trong những hơi thở thều thào:
Anh… anh yêu em mà! Yêu em đến cả cuộc đời, cả kiếp sau, kiếp sau nữa…
Anh… phải… giữ lời… đó…
Băng!... Băng…
Phiền người nhà ở ngoài, tiếng bác sĩ nói. Định cùng Lâm với Hạ thẫ thờ chờ ở ngoài, Định lúc này rất lo cho Băng, mặt cắt không còn một hột máu. Kể cũng may khi Băng xuống chỗ đó có rất nhiều bìa cattông vậy nên, nhưng cô mất rất nhiều máu, khi được chuyển vào viện thì cả người cô toàn máu, máu thấm đẫm ướt áo Định, ngồi sụp trước cánh cửa cấp cứu:
Cậu bình tĩnh đi! Băng nhất định không sao mà( Lâm cố trấn tĩnh Định)
Cô ấy sẽ sống phải không? sẽ sống!
Anh! Anh phải bình tĩnh, vì chị Băng lúc này cần anh mà! mạnh mẽ lên.
Dìu Định ngồi lên ghế chờ, tất cả đều chờ đợi trong hy vọng mong manh, ánh đèn màu đỏ như chính nỗi lòng của tất cả họ. Chợt ánh đèn kết thúc, một vị bác sĩ già bước ra:
Bác sĩ! Cô ấy sao rồi!
Định vội nhảy ra hỏi han, vị bác sĩ thở dài chỉ lắc đầu.
Định rời tay khỏi người ông:
Cậu bình tĩnh lại đi!
Cô… ấy… chết rồi sao?
Không… nhưng… hãy làm cho cô ấy sống những ngày còn lại vui vẻ, ý nghĩa, trước khi cô rời khỏi cuộc đời này, đó là việc cuối cùng anh có thể làm cho cô ấy!.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-anh-em-co-nho/2876989/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.