Băng!
Tiếng gọi của cả Lâm và Định gọi cô, sau khi đưa Hạ đến một căn hộ bỏ hoang, rồi gửi tin nhắn báo cho cả hai người. Đúng như cô dự đoán cả hai người họ đều lo lắng mà chạy tới.
Có đúng là chỗ này không?( Lâm hỏi Định)
Đúng mà!
Băng! Anh biết em đang ở đây? Có gì hãy mau ra đi!
Vẫn không một tiếng trả lời không gian rất tĩnh lặng, nhưng khi lắng tai nghe, thì có tiếng khóc thút thít của một trẻ con:
Ai vậy? ai vậy lên tiếng đi!
Định và Lâm đều tò mò:
Băng nhi! Sao cháu lại ở đây vậy?
Chú Lâm! Cháu sợ quá! người đó!
Cô bé ôm trầm lấy Lâm khóc òa!
Đừng sợ! đừng sợ mà!
Sao cậu lại biết con bé!
Tình cờ thôi! chuyện dài lắm để sau nói đi!
Lâm đang cố cởi sợi dây cho cô bé:
Lâm! cẩn thận!
Định nhanh tay kéo Lâm ra:
Đó là một cái bẫy! cậu không sao chứ? Cậu chảy máu rồi!
Không! Mình không sao!
Băng này không biết làm gì đây?
Ả ta quá độc ác mà! Sao lại làm vậy con bé chứ, dù gì nó cũng vô can mà!
Lâm quay sang nhìn Băng Nhi:
Con đừng sợ nhất định chú sẽ cứu con mà!
Đừng khóc, nhất định bọn chú sẽ cứu con mà!
Chú hứa rồi đó nha!
Thấy bé Băng nhi khóc như vậy, Lâm vô cùng bực tức, đấm mạnh tay vào thành sắt:
Băng! Em ra đây đi! Có gì em hãy làm trực tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-anh-em-co-nho/2876986/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.