Băng chạy một mạch ra ngoài, cô không thể ngừng khóc, những giọt nước mắt ấm ức, không thể nói với anh, cô ngồi lại trên thành ghế mà khóc. Không phải vì cu xô khi nãy không mà cô thấy đau bụng quá, không phải chứ cô đang chảy máu, cái thai đang bị gặp vấn đề:
Con à! mẹ xin lỗi! con đừng bỏ mẹ mà! mẹ … không thể nào mất con được…
Cả thân người Băng run lên bần bật, toát vã mồ hôi, đôi mắt dần dần mờ đi:
Này cô! Cô sao vậy? tỉnh dậy đi!
Băng trước lúc ngất xỉu.
***
Cậu thật sự không biết tung tích gì của cô ấy sao?
Không!
Cậu đừng lo, rồi cũng tìm thấy thôi!
Ừm! Vậy còn cậu? cậu có tin tức gì của con bé không?
Ý cậu là con gái mình với Hạ, mình cũng như cậu, bặt vô âm tín!
Cậu phải cố gắng lên, mình cũng vậy!
Ừm! Hai chúng ta phải cố gắng lên!
Hạ sao rồi! cô ấy vẫn khỏe chứ?
Ừm! cô ấy vẫn tốt, đứa nhỏ phát triển tốt!
Vậy thì ổn rồi!
Cậu?
Sao vậy?
Cậu không hối hận sao?
Chuyện gì?
Thì để cô ấy ở bên cạnh mình!
Lâm khẽ huých vai Định:
Cậu sao lại nói vậy… cô ấy đang mang thai con của cậu mà?
Khi cô ấy sinh con xong, mình sẽ ly hôn cô ấy!
Không! cậu không được làm vậy, coi như mình xin cậu đấy, đừng làm cô ấy tổn thương nữa, hứa với mình đi, cậu phải làm cho cô ấy thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-anh-em-co-nho/2876980/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.