Đi một mình trong màn mưa lạnh lẽo, bước chân của cô Băng dần dần trở lênnặng trĩu, cái đầu có vẻ đã thông suốt hơn, nhưng cả thân thể đang runlên cầm cập, vì mưa lạnh, hay những cô đơn, lạc lõng trong lòng, nhữnggiọt nước mắt hòa vào mưa ngay lập tức trở lên lạnh lẽo, không còn chúthơi ấm, Băng thấy mình giống như tên mình vậy, lúc này cô chỉ là mộttảng băng lạnh lẽo, không ai có thể hiểu nỗi lòng cô, càng nghĩ như vậycô càng thấy đau khổ, không thể tiếp tục đi nữa, cô ngồi gục suốngđường, khóc lóc, tình cảnh rất bi thương. Trong lúc này cô chỉ mong saocó một vòng tay ấm áp ôm cô vào lòng, chợt một chiếc xe ô tô đáp lại,chiếc ô tô giống như một cái ô tô lớn nó có thể che đi những hạt mưa hắt vào người, bước xuống xe lúc này là một người đàn ông cao lớn, trên tay là một cái ô lớn, Băng từ từ ngẩng mặt lên nhìn, chẳng phải vì nướcmắt, hay nước mưa mà cô không thể nhìn rõ được Định, trong giây phút yếu đuối, cô vội chạy xà vào lòng anh, cánh tay ôm thật chặt, Định cũng ômchặt cô, cả thân người ướt sũng run rẩy của cô làm anh đau đớn như chếtđi:
Sao em lại tự đầy đọa bản thân mình như vậy chứ?
Băng khôngnói gì chỉ im lặng, cô muốn khóc nhưng không dám vì chính cô lựa chọncon đường này, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, rời tay ra khỏi anh, vuốt nhẹ máitóc, xoay người phía Định để anh không nhìn thấy cô, thấy bộ dạng yếuđuối này:
Sao… sao anh lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-anh-em-co-nho/2876950/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.