Sau một đêm hôn mê, Loan từ từ mở đôi mắt ra, người đầu tiên cô nhìn thấylà Định, anh đang nằm trên thành giường, cầm tay cô, khẽ cựa mình mộtchút, Định cũng choàng dậy:
Em! Em tỉnh rồi sao?
Anh! Anh ở đây cả đêm sao?
Ừm! Anh xin lỗi vì đã không ở bên em, em đau lắm phải không?
Định khẽ đưa tay vuốt nhẹ đôi má của cô, anh rất lo lắng cho cô:
Không! Anh đang bận mà, chỉ có điều là lúc đó em đau quá, lại sợ nữa lên..
Yên tâm, có anh ở đây rồi!
Hai người đang nói chuyện thì chị y tá bước vào:
Cô dậy rồi sao?
Ừm! phiền chị khám lại cho cô ấy!
Sau khi khám xong chị y ta cười nhẹ bảo:
Ổn rồi! chỉ cần nghỉ ngơi chút thôi!
Vâng! Cảm ơn chị!
Loan sau khi uống thuốc xong, lại ngủ thiếp đi, cô vẫn còn mệt, Định vẫn luôn chăm sóc cô.
Trời khá muộn rồi, một ngày trôi nhanh thật, Định ra ngoài hiên hút thuốc,anh dựa người vào lan can, trong đầu anh chợt nhớ lại, nhớ về mọichuyện, trong kí ức của anh không thể quên được cái ngày đó, cái ngàycũng ở trong bệnh viện này.
Bác sĩ! Làm ơn cấp cứu cô ấy mất nhiều máu quá!( Định 6 năm trước)
Sau khi đưa vào trong, cả người anh đẫm máu, ngồi vò đầu ở ngoài hiên trước cánh cửa phòng khám cấp cứu, ánh đèn mãi không tắt, nó làm anh rất lolắng.
Ai là người nhà của sản phụ mới đưa vào!
Tôi! Cô ấy sao rồi!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-anh-em-co-nho/2876944/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.