Tại công ty Trần Lâm, trong phòng họp:
Ok! Vậy mọi người triển khai đi!
Sau khi ra khỏi phòng, Doãn Băng tựa đầu vào ghế, cô rất mệt mỏi, vì Lâm bị thương mọi chuyện ở công ty đều một tay cô lo, hơn nữa cô cũng hay suynghĩ về mọi chuyện vậy nên. Định tiến lại gần Băng rất nhẹ nhàng, đặtnhẹ cốc cafe lên bàn:
Em mệt mỏi lắm sao?
Băng liền choàng mắt nhìn anh, với tay lấy cốc cafe trên bàn nhấp một chút:
Ừm! Một chút!
Kéo cái ghế ngồi cạnh cô, mắt không nhìn đi hướng khác, bị ánh mắt nhìn như xuyên thấu của anh dõi theo:
Anh nhìn gì vậy?
Nhìn em!
Sao lại vậy?
Định khẽ xoay người nhìn ra phía cửa sổ:
Nhìn em mà anh thấy đau lòng lắm biết không?
Vậy sao?
Doãn băng cầm cốc cafe tiến lại gần ô cửa sổ, mắt nhìn xa xăm:
Anh! Có phải rất ngốc phải không?
Em! Em thấy vậy sao?
Định cũng tiến đến ô cửa sổ:
Anh nghĩ là em phải nhận ra điều này từ rất lâu rồi mới phải chứ?
Đúng! Nhưng em không thể nào..
Buông tay phải không?
Ừm! Chỉ có anh hiểu em!
Nhưng em có nghĩ là như vậy sẽ khổ cả đời không, vì cứ cố níu giữ cái không thuộc về mình!
Anh!
Doãn Băng xoay người lại, Định cũng ôm lấy cô từ phía sau:
Anh làm gì vậy?
Em buông tay đi, đừng có làm vậy nữa!
Băng dựt tay anh ra:
Không! Anh hiểu em mà!
Cô xoay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-anh-em-co-nho/2876902/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.