Em! Cẩn thận! Đừng chạy, đừng chạy mà!
Giật mình Lâm tỉnh dậy, cả người ướt sũng, đầm đìa mồ hôi, cố với tay lấycái kính đeo vào mắt, trong lúc còn chưa tỉnh người, chợt một cánh cửamở ra, Doãn băng trên tay cầm khay trên khay là một tách trà nóng, thấyLâm như vậy cô lo lắng chạy vào:
Anh! Anh sao vậy?
Khẽ đưa tay chạm vào chán Lâm, nhưng Lâm gạt phắt đi:
Không! Anh không sao?
Trước thái độ lạnh lùng của Lâm, Băng chợt thu tay lại, quay mặt cố kìm nén cảm xúc:
Anh uống trà đi, còn nóng đó nó sẽ giúp anh tỉnh tảo hơn đó!
Lâm vẫn thái độ lạnh lùng không nhìn Doãn băng lấy một cái:
Anh không uống đâu, em ra ngoài đi!
Anh!
Doãn Băng rất hiểu Lâm một khi anh nói không thích thì không thể ép, nhưngtrước thái độ lạnh lùng của Lâm, Doãn Băng không nhịn được nữa:
Anhcó cần phải ngày nào cũng như vậy không? Anh nghĩ xem chúng ta đã kếthôn gần hai tháng rồi mà anh... anh không lúc nào coi em là vợ của anh,chuyện này là sao, anh nói cho em nghe đi!
Doãn băng đấm vào ngườiLâm như thể trút mọi cơn giận dữ vào anh, Lâm cũng mặc kệ, không phảnkháng cũng không giải thích, nhưng rồi anh chợt lắm tay cô, cái nắm taythật chặt khiến Băng đau đớn muốn giãy ra nhưng không thể, trong đáy mắt tràn ngập sự tức giận:
Em ra ngoài đi!
Doãn băng vẫn nổi góa lênkhông chịu nghe lời, sự cứng đầu này của Băng khiến Lâm càng trở thêmtức giận và thô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-anh-em-co-nho/2876892/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.