Vài ngày sau, mọi suy nghĩ trong Hạ đã trở lên thống nhất, cô thực sự không muốn vì mình mà Lâm phải mệt mỏi, hơn nữa cô cũng không muốn sống mãitrong cái sự đe dọa này, thà cứ đau một lần rồi thôi còn hơn là đau đớnnhư vậy. Hạ đi lang thang khắp con phố, các con phố rất đông người,những người đi lại, ai nấy đều khoác cho mình một tấm áo, một cái mặtlạ, một cái vỏ bọc để giấu mình vào trong. Ngồi thẩn thơ ở hàng ghế đá,mắt nhìn xa xăm về những hàng cây kia, bây giờ đang là thời kì rụng lá,những chiếc lá già không ngừng rơi rụng trước những cơn gió thổi, nhữngmầm non không rú lên, những mầm non xanh non mơn mởn, giống như những hy vọng mới vậy, Hạ vẫn ngồi đó buồn buồn, suy nghĩ vẩn vơ, những cơn giónhẹ khiến tóc Hạ bay bay, cố vén những sợi tóc khỏi khuôn mặt:
A lô! Em đang ở đâu vậy?
Em đang đi dạo phố chút thôi!
Dao phố!Anh ghen tỵ với em quá, anh đang bù đầu với chỗ giấy tờ đây?
Ừm! Anh phải cố gắng lên vì em, vì con chúng ta nữa( Hạ cố giữ giọng bình tĩnh)
Em sao vậy, giọng em lạ lắm!
Không! Không có gì đâu, chắc là gió lớn quá nó làm mắt em cay xè à, bụi quá đấy!
Ừm! Em cẩn thận một chút, vì con!
Em! Em biết rồi mà, mà hôm nay anh có về sớm không?
Sao vậy? Em nhớ anh à?
Hứ! Ai thèm chứ?
Anh xin lỗi, anh rất muốn về sớm với em, nhưng chắc hôm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-anh-em-co-nho/2876883/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.