Trong đám tang của bà nội, ai nấy đều đau đớn, khóc lóc thương tiếc cho bàlắm. Những ngày này Lâm suy sụp lắm, khuôn mặt mệt mỏi, những chòm dâumọc xuôi ngược khiến anh trở lên già hơn rất nhiều. Lâm vẫn ngồi trênlinh cữu bà, không rời nửa bước, cơm không ăn, nước không uống khiến ainấy đều lo lắng, nhưng tính cách của Lâm thì lại rất ngang ngạnh. Ngồitừ sướng tới tối muộn khi khách khứa đã ra về, Lâm vẫn ngồi thẫn thờ ởđó, đưa đôi tay lên sờ nhẹ vào cái ảnh của bà nội, những giọt nước mắtchảy dài dường như anh rất ăn lăn, hối hận lắm. Hạ từ từ bước chân vàosảnh trong nơi đặt linh cữu của bà, nơi Lâm đang ngồi đó. Trên tay cóbưng một chén cháo nhỏ nóng hổi, đến chỗ Lâm:
Anh! Anh sao rồi?
Lâm vẫn ngồi im không nói gì, Hạ khẽ lay người Lâm, nhưng anh đã quay mặtđi cố gạt đi giọt nước mắt yếu đuối, cố không để Hạ thấy:
Anh! Anh không sao!
Hạ khẽ đưa tay lên vuốt nhẹ gò má có chút xanh xao hơn nhiều của Lâm:
Anh! Anh mệt mỏi lắm phải không?
Bàn tay của Hạ rất ấm áp, nó chạm vào khuôn mặt giá lạnh của Lâm, giống như làm tan chảy mọi thứ, nắm chặt tay Hạ mân mê vào khuôn mặt, dường nhưlúc này Lâm chỉ cần có vậy:
Anh! Anh ăn một chút đi!
Không! Anh không muốn ăn!
Sao được chứ, anh sẽ ngã gục mất, nghe em đi, ăn chút đi, nhớ!
Vừa nói Hạ vừa nhanh tay xúc lấy một thìa cháo, mùi cháo thơm phức sực vàomũi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-anh-em-co-nho/2876878/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.