Trong bệnh viện.
Ngồi ở hàng ghế chờ, Lâm không ngừng vò đầu, bứt tai, mái tóc mọi khi đượcvuốt chỉn chu nhưng nay đã vò cho rối bù, cả người ướt đẫm máu của Hạ,trên chán vã mồ hôi lấm tấm, Lâm chưa bao giờ có cảm giác sợ sệt nhưvậy, vì Lâm đã tự rèn cho trái tim mình phải trở thành thép, anh khôngcho phép mình được cảm động với bất cứ ai, anh cũng cho phép mình có thể rơi một giọt nước mắt nào khác ngoài Băng Di, vậy mà hôm nay Hạ lạikhiến trái tim thép này đập từng lại từng hồi, hơn nữa mỗi nhịp đập đềukhiến Lâm đau đớn đến tột cùng, nước mắt không ngừng rơi. Lâm không dámbáo cho hai gia đình, nhất là gia đình Hạ, anh muốn tự mình giải quyếtmọi việc, đây luôn là cách giải quyết của anh. Doãn băng từ lúc nào đãtheo Lâm đưa Hạ tới bệnh viện, nhưng Lâm không thèm nhìn cô lấy một lần, Doãn băng đứng im lặng dựa vào tường, nước mắt không thể rơi, nó nhưnuốt ngược vào trong. Hạ ở trong đó đã rất lâu rồi, ánh đèn đỏ trên bệnh viện vẫn chưa tắt trên cửa, làm Lâm càng lo lắng, anh đi đi lại lại.Cánh cửa mở ra một vị bác sĩ già bước ra:
Bác sĩ! Cô ấy sao rồi?
Ừm! Vết thương ngoài ra thì không đáng ngại, nhưng...
Lâm không còn đủ kiên nhẫn đã nắm cổ bác sĩ gằn giọng:
Nhưng sao?
Cái thai không giữ được, hơn nữa tử cung bị tổn thương nặng, nên rất khó có thai lại, anh và gia đình nên chuẩn bị tinh thần vì cô ấy có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-anh-em-co-nho/2876834/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.