Đừng động vào tôi, đồ sở khanh, Hạ hét lớn:
Em cứ hét đi, vì càng hét lớn thì việc này sẽ càng nhiều người biết, chuyện này mà đồn ra ngoài thì chẳng hay ho gì đâu:
Anh! Anh đang đe dọa tôi sao?
Ừm nếu em nghĩ vậy?
Anh! Anh thật là đáng ghét, sao anh dám làm vậy với tôi chứ?
Hạ khóc lóc, Lâm không vì sự khóc lóc này của Hạ mà cảm thấy có lỗi, anh ta vẫn ngồi trên ghế sofa hút thuốc phì phào:
Sao nào! Dù sao thì chúng ta cũng sẽ kết hôn chuyện này chỉ là sớm hay muộn thôi, có đáng gì đâu!
Anh!
Hạ lao ra ngoài định rời đi, nhưng Lâm lại kéo tay lại:
Anh buông tôi ra, anh muốn làm gì tôi!
Hạ cố dựt ra, nhưng Lâm càng kéo mạnh:
Rốt cuộc anh muốn gì?
Hạ nhìn vào mắt anh hét lên:
Thỏa thuận, chúng ta thỏa thuận đi!
Thỏa thuận gì?( Hạ ngây người)
Một năm! Đó là thời hạn chúng ta ở bên nhau! Chúng ta sẽ kết hôn theo ý của hai bên gia đình, và cuộc hôn nhân này sẽ duy trì trong một năm, rồi sẽ đường ai nấy đi, ok!
Có thật là anh sẽ buông tha tôi một năm sau phải không?
Đúng! Nếu như em hợp tác ăn ý với tôi!
Còn nếu không thì sao?
Thì chắc chắn tôi sẽ khiến em sống không bằng chết!
Hứ tại sao tôi phải thỏa thuận với anh chứ?
Hạ nói cứng vì chẳng có lí do gì khiến cô phải làm vậy, Lâm cũng khôngngạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-anh-em-co-nho/2876779/chuong-11-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.