Edit: Dờ
Mùng 6 sẽ khai máy, thời gian hơi eo hẹp, sau khi ký hợp đồng xong, Tạ Quân đưa kịch bản cho Chung Vị Thời bảo cậu học trước.
Đó là bản trợ lý vừa in ra, giống như sách giáo khoa vậy, rất dày, cầm trong tay nặng trịch, mở ra một trang bất kỳ đều có thoại của nam chính.
Chung Vị Thời úp mặt vào trang giấy hít sâu một hơi, ngửi thấy mùi mực in thoang thoảng, cậu như một con yêu quái hút được nguyên khí, mặt mày rạng rỡ hẳn lên.
Đối với cậu, đây không chỉ là một cuốn kịch bản mà là một luồng sáng chiếu rọi tương lai, cậu thấy hy vọng đang ở ngay dưới chân mình.
Có lẽ một ngày kia, cậu thật sự có thể rời khỏi Dự Thành, đến một thành phố lớn hơn.
Có lẽ một ngày kia, cậu cũng có thể trở thành người đặc biệt.
Năm mới hy vọng mới.
Tết năm nay, Chung Vị Thời đắm chìm trong sự vui sướng không thể thoát ra, bớt chút thời gian về thăm bà nội Triệu, những ngày còn lại thì chăm chỉ học lời thoại như tiêm máu gà.
Đêm trước tết Nguyên tiêu, Chung Vị Thời mời bạn bè ở đoàn kịch nói Nam Hồ ăn một bữa cơm.
Xem như tạm biệt.
Bởi vì sau này e là không có nhiều thời gian tham gia đóng kịch nói nữa.
Lúc trước, người kéo cậu vào đoàn kịch là một diễn viên họ Phó, đã đến tuổi thất thập, hành nghề gần năm mươi năm, khi còn trẻ cũng là một diễn viên đóng thế cảnh võ thuật, quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/wrong-impression/2729986/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.