Edit: Dờ
Chung Vị Thời hơi ngớ người, giọng điệu của Cố Lễ Châu khi nói những lời ấy rất khác với thường ngày, kẻ ngốc cũng nhận ra tâm trạng hắn đang không tốt.
Bây giờ nhớ lại, từ lúc lên xe tới bệnh viện, hắn luôn im lặng không buồn lên tiếng.
Là bởi vì cậu đã gây chuyện sao?
Nhưng lúc đi cậu đâu có ép hắn phải đi theo, huống hồ ai mà ngờ được thành quản lại tự dưng xuất hiện phạt xe ba bánh.
Chung Vị Thời thở dài, cứ nói tiếng xin lỗi trước đã, tuy cậu cũng chẳng biết mình đã làm gì chọc đến Cố Lễ Châu, nhưng xin lỗi không bao giờ là sai.
Cơn tức của Cố Lễ Châu giảm xuống ba phần, "Cậu xin lỗi cái gì?"
"Hại anh bị thương."
"Cũng đâu phải do cậu đánh."
Chung Vị Thời lên giọng: "Vậy anh tức giận cái gì?"
Cố Lễ Châu cúi đầu, bất đắc dĩ thở dài: "Tôi không giận."
"Xùy." Chung Vị Thời bĩu môi, câu này chẳng khác gì câu "em không sao" của mấy cô gái nhỏ, vừa nhìn đã biết là có vấn đề, nhưng cậu nghĩ Cố Lễ Châu không phải người nhỏ nhen, nguyên nhân khiến hắn không vui có lẽ là vì cậu không ở nhà xem phim với hắn.
Nếu ở nhà xem phim, sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
"Xùy cái gì mà xùy?" Cố Lễ Châu quay ra nhìn cậu.
"Xùy cũng không cho? Xùy xùy xùy........"
"Trẻ con."
Chung Vị Thời thấy hắn đã hết giận, nhân tiện nói cảm ơn: "Vừa rồi cảm ơn anh chắn giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/wrong-impression/2729982/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.