Trùng hợp thay, phòng ngủ của Chung Vị Thời chính là phòng ngủ trước kia của Cố Lễ Châu, ngay cả tấm hình Ultraman dán ở đầu giường cũng chưa gỡ xuống.
Cố Lễ Châu nằm phịch xuống giường, thở dài sảng khoái: "Thoải mái thật." Cảm giác thời thơ ấu như ùa về.
Chung Vị Thời thầm nhủ, chỉ vì muốn ở lại mà tên này không từ thủ đoạn, lời trái lương tâm như thế mà cũng nói ra miệng được.
Cái giường mà chủ thuê để lại là giường lót ván vừa cứng vừa chật, không biết đã trải qua bao nhiêu sóng gió, chỉ cần trở mình một cái là rung động đất trời, ga giường cũng chỉ cao cấp hơn dưới gầm cầu một chút, chẳng hề liên quan gì tới hai chữ "thoải mái".
Phú nhị đại trải nghiệm cuộc sống?
Ăn chán tổ yến vi cá rồi nên thích thử đồ già héo ôi thiu?
"Anh không làm phép à?" Chung Vị Thời cười.
Cố Lễ Châu nghiêng người, bày ra tư thế quý phi túy tửu, "Tôi trừ tà bằng ý nghĩ."
"Tôi nhắc anh trước nhé." Chung Vị Thời lấy chiếc áo phông trong tủ ra, "Nằm giường này, mỗi lần trở mình kêu to lắm đấy, nếu anh dám lật qua lật lại làm ồn tôi ngủ không yên, hoặc là nửa đêm đánh thức tôi, tôi không trả tiền anh nữa đâu."
"Tôi không ngủ, tôi chờ cậu ngủ tôi mới ngủ." Cố Lễ Châu nhận lấy cái áo, nhìn nhìn rồi ném trả, "Cái gì thế này, giẻ lau à?"
"Vậy anh ở trần đi." Chung Vị Thời nói.
Cố Lễ Châu nhìn chiếc áo được gấp gọn gàng ngăn nắp phía trên cùng, hất cằm hỏi: "Cái áo trắng kia là mới phải không, đưa đây tôi nhìn xem."
Chung Vị Thời ném cho hắn.
Cố Lễ Châu nhìn ngang ngó dọc, thấy cái áo này hơi quen quen, lại không nhớ ra nhìn thấy ở đâu, cho tới khi Chung Vị Thời nói: "Cái áo anh mua cho tôi lần trước đấy."
"À......" Cố Lễ Châu cầm chiếc áo, thấy mác áo còn chưa cắt ra, "Sao lại không mặc?"
Đống vải rách trong tủ quần áo của Chung Vị Thời đa phần đều là 19.9 tệ freeship, cái thì phai màu, cái thì xù len, xếp lại với nhau không phân theo màu sắc, e rằng dù có mặc một chiếc 898 tệ lên người thì vẫn có cảm giác như đồ vỉa hè.
Hơn nữa, ngày nào cũng tất bật quay phim, đánh đánh giết giết lăn qua lộn lại, không đến ba ngày, quần áo đã sờn cả rồi.
Cậu tiếc.
Đương nhiên, lời ra đến miệng cậu thì lại biến thành: "Giữ lại trấn trạch."
Cố Lễ Châu bĩu môi, nhặt cái áo rách kia lên, "Vậy giữ lại mà trấn đi."
Chung Vị Thời rất ngạc nhiên khi lão súc vật kia rất quen thuộc với căn nhà của cậu, chưa nói đến chuyện biết chính xác vị trí phòng tắm, lại còn thành thạo mở bình nước nóng, giống như đây là nhà hắn vậy.
Thậm chí còn biết ổ điện bình nước nóng chỗ nào!
Đáng sợ!
Chung Vị Thời tựa vào khung cửa, hỏi thẳng vào vấn đề: "Nói thật đi, anh làm nghề ăn trộm đúng không?"
Cố Lễ Châu giật mình, "Hả?"
Chung Vị Thời nghĩ có lẽ hắn đã từng lén "ghé thăm" 301, nhưng phát hiện ra chủ nhân căn nhà này còn khố rách áo ôm hơn cả hắn nên lại bỏ đi.
Nhưng cậu không thể nói quá chối tai, "Thì cái loại hiệp khách chuyên hành hiệp trượng nghĩa, cướp của nhà giàu chia cho nhà nghèo, bây giờ đã rửa tay chậu vàng ấy." Càng nói Chung Vị Thời càng cảm thấy suy đoán của mình quá đúng! Rất ăn khớp với lời Cố Lễ Châu nói: Có tiền, có "thanh danh", lại muốn thay hồn đổi xác làm người một lần nữa.
"Cậu không đi viết sách thì quá phí." Cố Lễ Châu hất cánh cửa ra, bắt đầu cởi quần áo.
Chung Vị Thời đẩy cửa, sững người rồi nhanh chóng đóng lại.
Trong đầu toàn là hai cái điểm nhỏ màu hồng hồng kia và ánh nhìn thảng thốt của Cố Lễ Châu.
Thôi.
Cậu leo lên giường nằm.
Dù có là trộm thật thì cũng là một tên trộm tốt bụng.
Sự kinh ngạc của Cố Lễ Châu duy trì rất lâu, bởi vì hắn lục tung phòng tắm lên cũng không thấy sữa tắm ở đâu cả, chỉ có một bánh xà phòng.
Xà phòng thì xà phòng, coi như hoài cổ, nhưng quan trọng là bên trên có ba chữ: Thư Giai Giai.
Vì thế, trước khi giặt quần áo, hắn nhấc chai nước giặt lên nhìn thử. Quả nhiên, ba chữ "Ánh nắng xanh"[1] còn sáng hơn cả ánh trăng trên bầu trời đêm nay.
[1] Thư Giai Giai và Ánh nắng xanh đều là hàng nhái. Tên hàng thật của Ánh nắng xanh (Lam Nhật Lượng) là "Ánh trăng xanh" (Lam Nguyệt Lượng, thay chữ giữa).
Cố Lễ Châu quyết định vứt quần áo sang một bên để mai đem về giặt, hắn nhắc nhở: "Nước giặt của cậu là hàng nhái đúng không, Ánh nắng xanh là cái quái gì."
"Hả." Chung Vị Thời tựa vào đầu giường, không buồn ngẩng đầu lên, "Mua ở siêu thị dưới tầng đấy, lúc mua không để ý, nhưng giặt xong cũng khá thơm mà."
Chung Vị Thời "ừ" một tiếng, "Ừ rắm đấy, tôi vừa thả."
Cố Lễ Châu đạp một cước lên mông Chung Vị Thời.
Thế mà lại đàn hồi phết.
Cảm giác vi diệu ấy khiến hắn ngẩn ngơ vài giây.
Chung Vị Thời quay lại nhìn hắn, thấy Cố Lễ Châu mặc cái áo phông sờn đến mức sắp trong suốt kia trông cứ như siêu mẫu Cái Bang đi catwalk, phía dưới chỉ mặc mỗi quần lót.
Sừng sững.
Chung Vị Thời ném tấm chăn cho hắn, "Mau che vào, còn ra thể thống gì, muốn mù con mắt."
Cố Lễ Châu cười cười, "Vậy thế nào mới không mù?"
Chung Vị Thời không cần nghĩ, "Như tôi này."
Cố Lễ Châu không nói gì, chỉ cười.
Chung Vị Thời cảm nhận được hàm ý châm biếm của hắn, dựng thẳng ngón giữa lên, "Chắc chắn to hơn anh."
Cố Lễ Châu lười xàm xí với cậu, leo lên giường, nghiêng đầu về phía Chung Vị Thời.
"Cậu đang xem gì vậy?"
"Tiểu thuyết." Chung Vị Thời lắc chân, "Chuyện ma quái ở Tấn An, nghe bao giờ chưa? tác phẩm mới của Cửu Mang Tinh, hay cực."
Là ai chẳng được, cố tình lại là kẻ thù.
Cố Lễ Châu trợn mắt, trắng hơn cả ngọc trai, "Không đọc, có gì hay đâu."
Chung Vị Thời ăn xong miếng cuối của cây kem đậu đỏ, cắn que đề cử nhiệt tình, "Hay thật mà, anh đọc vài chương là biết, trinh thám phá án, lúc đầu tôi cũng thấy bình thường, nhưng càng về sau càng thấy hay, tình tiết xâu chuỗi chặt chẽ, tác giả thực sự quá đỉnh, nghe bảo sắp chuyển thể thành phim truyền hình, chẳng biết mấy hiệu ứng ma quỷ có làm được không...."
Chung Vị Thời há miệng lải nhải, Cố Lễ Châu nghe mà thấy phiền, không nhịn được ngắt lời cậu: "Liên quan gì đến tôi, tôi không muốn biết chuyện về gã."
Tuy rằng Chung Vị Thời thần kinh thô thật nhưng thời điểm quan trọng vẫn đủ tinh tế, cậu thấy tên này không đúng lắm, buông điện thoại hỏi: "Sao vậy? Anh không vui hả?"
Cố Lễ Châu cũng nhận ra thái độ vừa rồi của mình hơi gay gắt, hắn khẽ thở dài, "Không có gì, tôi không thích tác giả này mà thôi."
"Vậy chúng ta không nói về người này nữa." Chung Vị Thời cười hì hì, "Tâm sự với anh về thần tượng của tôi nhé."
Bởi đề tài vừa rồi nên Cố Lễ Châu rất thiếu nhiệt tình, "Kim Thành Vũ, Ngô Ngạn Tổ, hay là Cổ Thiên Lạc?"
"Không phải," Chung Vị Thời lắc đầu, mặt tràn đầy đắc ý, "Thần tượng của tôi cũng viết tiểu thuyết, người đó là Vạn Lý Chu. Anh nghe bao giờ chưa? Anh ấy viết một cuốn truyện rất nổi tiếng tên là Vong Hồn.... thể loại giả tưởng, ban đầu nam chính có năng lực nhìn được tuổi thọ của người khác..."
Mỗi khi nói chuyện về thần tượng, đôi mắt của những fan hâm mộ luôn tỏa sáng như sao, thao thao bất tuyệt, chỉ muốn cả thế giới cùng thích thần tượng giống như mình.
Chung Vị Thời cũng vậy.
Cố Lễ Châu giống như bị ai đó ấn nút tạm dừng.
Hắn chưa bao giờ nghĩ có một ngày lại nghe người khác nói về mình và tác phẩm của mình ở một nơi không thể ngờ tới, bằng cách không thể ngờ tới như thế này.
Hồi ức tràn về, còn có...sướng muốn bay lên trời!
Gió điều hòa thổi xuống khiến tóc Chung Vị Thời hơi cong lên.
Bỗng nhiên Cố Lễ Châu cảm thấy càng nhìn thằng nhóc súc vật này càng thấy đáng yêu.
"Thực ra tôi mới bắt đầu đọc truyện của Vạn Lý Chu tầm mấy năm trước, lúc ấy Vĩ ca đề cử cho tôi cuốn Dị Giới chi Tôn, sau đó càng đọc càng nghiện, tôi đọc tất cả truyện của anh ấy, không thể tưởng tượng được là do một người mới hơn 20 tuổi viết ra, quá đáng sợ, đây chính là sự khác nhau giữa thiên tài và người thường nhỉ..." Chung Vị Thời tâng bốc lên tận trời.
Cố Lễ Châu thấy cảm xúc dạt dào mênh mông, tim đập rộn ràng, sau đó rất mặt dày, bảo Chung Vị Thời khen thêm vài câu.
Con người ta ai cũng tò mò về hình tượng của mình trong mắt người khác.
Đương nhiên tác giả đại thần càng không ngoại lệ.
Tuy rằng hắn đã nhìn những câu khen ngợi như "Tác giả này đỉnh thật", "Hành văn có khí thế", "Viết sống dậy cả nhân vật" rất nhiều lần trên mạng, nhưng nghe được từ miệng của một fan hâm mộ sống sờ sờ thì khá là thích thú và xấu hổ.
Đặc biệt là câu: "Tôi yêu anh ấy chết mất."
Cố Lễ Châu thấy hai má sắp cười đến chuột rút, "Anh ta thật sự tốt đẹp đến như vậy?"
"Đương nhiên!" Chung Vị Thời nhướn mày, kiêu ngạo nói: "Trong mắt tôi, trước giờ chưa ai có thể vượt qua địa vị của anh ấy, Cửu Mang Tinh cũng không thể, Vạn Lý Chu mãi mãi là bạch nguyệt quang của tôi!"
Chung Vị Thời nhìn người trước mắt đổi dần từ vẻ mặt hốc shit sang vẻ mặt ngượng ngùng e thẹn khi nhìn thấy crush.
Từ đầu đến cuối không quá hai phút.
Thậm chí sau đó hắn còn cười một cách rất đểu cáng.
"Anh đọc rồi chứ gì, Vạn Lý Chu hẳn là cùng một thế hệ với anh." Chung Vị Thời nói.
Cùng. Một. Thế. Hệ. Với. Anh.
Từng chữ như những nhát búa 80kg nện thẳng vào lòng bạch nguyệt quang của Chung Vị Thời.
Cố Lễ Châu hộc ra máu, nghiến răng lắc đầu, "Tôi chưa nghe danh bao giờ."
Chưa thấy bao giờ còn được, đây lại còn chưa nghe danh bao giờ, điều này khiến fan não tàn như Chung Vị Thời rất thất vọng.
Đây là sự khác biệt giữa thanh niên và người cao tuổi!
Chung Vị Thời cười ha ha, tiếp tục mỉa mai đâm từng nhát dao, "Anh xem đi, cùng là Li Zhou [2], Li Zhou nhà người ta 20 tuổi đầu đã viết tiểu thuyết, trong vòng mấy năm ngắn ngủi đã trở thành truyền kỳ sở hữu cả trăm triệu lượt click, tác giả cấp SSS kim cương của Tinh Hà Thế Kỷ, tài sản bạc triệu, từng lọt bảng xếp hạng gì gì đó của các tác giả nổi tiếng, bao nhiêu năm rồi mà tiểu thuyết của anh ấy vẫn là kinh điển. Anh nhìn lại anh xem?"
[2] Lễ Châu và Lý Chu đều đọc là /Lǐ Zhōu/
Chung Vị Thời nhìn hắn từ đầu xuống chân, ánh mắt tỏ rõ thái độ ghét bỏ: "Hửm? Sắt vụn quật cường."[3]
[3] Rank sắt dưới cả đồng trong game MOBA, ý là đã gà còn không biết cố gắng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]