Chương trước
Chương sau
Edit: Dờ
Chung Vị Thời nhìn chiếc áo phông mới trên tay mình, cậu không tin nổi, kinh ngạc quay lại nói: "Đây, đây là anh mua cho tôi hả?"
Cố Lễ Châu còn ngậm điếu thuốc, vẻ mặt sao cũng được, "Không thì ai vào đây?"
Chung Vị Thời nhìn đốm lửa tàn thuốc, vẫn chưa thể hồi thần, lại nghe hắn nói tiếp: "Mau thay ra đi, cái áo kia của cậu tôi nhìn cũng khó chịu."
Chung Vị Thời quay đầu lại cởi áo, thực ra nếu Cố Lễ Châu không nhắc, cậu đã quên chuyện cái áo rách này từ lâu rồi.
Lúc này A Vĩ mới phát hiện ra hai cái lỗ trên áo cậu, "Mắc vào hàng rào nên rách à?"
"Ừm." Chung Vị Thời nhìn mác áo theo thói quen, sợ tới mức run rẩy.
Cái gì thế này! Long bào sao!
"Đắt quá." Chung Vị Thời nghĩ, cậu chắc chắn không mua nổi, ngửa đầu nói: "Có được trả hàng không?"
Bọn Cường Tử nhào qua xem mác áo, liên tiếp đậu xanh: "898!"
"Hả?" Đại Phi khiếp sợ cũng chồm qua ngó thử.
Cố Lễ Châu buông tay xuống gảy tàn thuốc, vẫn thờ ơ nói: "Mua giảm giá đấy, tặng cậu, xem như quà hàng xóm mới gặp mặt đi."
Cường Tử cợt nhả kề lại gần, "Ca, anh xem quần áo em cũng rách rồi!"
Cả đám cùng kéo vạt áo hô to: "Của bọn em cũng rách!"
Cố Lễ Châu: "......"
Chung Vị Thời đạp cho bọn Cường Tử một cước, "Chúng mày bớt mặt dày đi."
"Tít tít——" Chiếc ô tô phía bên kia đường kêu hai tiếng, một người thò đầu ra ngoài.
"Lão Cố."
Là Tào Trí Hằng.
Cố Lễ Châu dập tắt nửa điếu thuốc còn lại, nghiêng đầu nói: "Tôi đi trước."
Chung Vị Thời ngẩn ngơ "ừ" một tiếng, tới lúc cậu nhớ ra phải cảm ơn thì người kia đã vào trong xe, không nhìn thấy bóng dáng nữa.
Chiếc áo bị A Vĩ giật lấy, truyền tay hết người này đến người khác như trò đánh trống tung hoa.
Kiểu dáng chiếc áo phông khá đơn giản, màu trắng chủ đạo và hai dải màu xám tro kéo dài từ cổ áo xuống hai vai.
Phóng khoáng, rất có cá tính.
Không phải là phong cách ăn mặc của Cố Lễ Châu, thoạt nhìn giống như cố ý chọn kiểu này cho Chung Vị Thời.
"Đùa chứ chất liệu quần áo đắt tiền có khác, sờ thích thật."
"Tao thấy cũng thường thôi..."
"Bảo là mua giảm giá mà, chắc là không đắt đâu."
Chung Vị Thời tính nhẩm, cho dù chủ bán hàng phải trốn nợ nhảy lầu giảm giá 90% thì áo vẫn phải tầm 90 tệ.
90 tệ, đủ cho cậu ra chợ mua một tá!
Huống hồ vừa nhìn đã biết thứ này không phải mua ở ven đường, không có ông chủ nào trốn nợ nhảy lầu ở đây cả.
"Này! Mày đừng sờ nữa, tay toàn dầu mỡ, bẩn áo bây giờ." Chung Vị Thời đoạt lại áo từ tay Cường Tử.
"Em lau tay mới dám sờ mà." Cường Tử liên tục chắt lưỡi, "Xem cái dáng vẻ xót lòng này của anh đi, chỉ là một cái áo bị rách thôi mà! Chờ anh em phát tài rồi việc đầu tiên làm là mua hai cái áo 898 tệ cho anh, một cái để mặc một cái để làm giẻ lau!"
Chung Vị Thời bật cười: "Óc chó."
Dòng xe nườm nượp như nước trên đường phố.
Ghế phụ lái mở cửa kính, tóc Cố Lễ Châu bị gió thổi tung. Tuy trời đã về khuya nhưng trước mắt vẫn là cảnh tưởng phồn hoa náo nhiệt.
Sếp Lý ở đồn cảnh sát đã vô tình nói một câu chọc trúng chỗ đau của hắn.
Bất giác đã 32 tuổi rồi.
Đời người được mấy lần 32 năm?
Bây giờ là tháng 6, vừa tròn 5 năm kể từ ngày hắn tuyên bố phong bút.
Từ nhỏ Cố Lễ Châu đã ham đọc sách, lên năm nhất đại học thì bắt đầu nghiệp sáng tác.
Thời kỳ đỉnh cao nhất, hắn không ngủ không nghỉ một tuần liền, lúc nào hắn cũng có thể đi vào thế giới giả tưởng trong đầu hắn, nắm trong tay những yêu hận tình thù của nhân vật.
Nhiệt huyết, phấn khởi, không hề biết mệt.
Năm 20 tuổi, hắn vẫn còn là một thanh niên bồng bột, giống như cây xương rồng mọc lên giữa nơi sa mạc khô cằn, cho dù không có mưa xuống vẫn có thể sinh trưởng một cách ngang tàng.
Hắn say mê sáng tác, ngay cả nằm mơ cũng là thế giới tiểu thuyết.
Trong khi đa số bạn bè đồng trang lứa còn đang phiền muộn khi nào mới được thử cảm giác yêu đương thì hắn đã ký hợp đồng với Tinh Hà Thế Kỷ, trở thành tác giả văn học mạng.
Hắn trút tất cả tinh thần và sức lực vào sáng tác, không ngừng tích lũy tri thức trong thư viện, không ngừng theo đuổi sự phấn khích trong những cuộc phiêu lưu, trong những năm tháng đẹp đẽ ấy, hắn có được rất nhiều độc giả yêu mến mình.
Hắn cảm thấy thời gian không đủ dùng, cho dù mỗi ngày chỉ nghỉ ngơi 4-5 tiếng cũng chìm trong cảm giác tội lỗi vì lãng phí thời gian.
Năm 26 tuổi.
Năm đỉnh cao sự nghiệp.
Tác phẩm dài kỳ thứ năm của hắn vượt một trăm triệu lượt click chuột và hơn một triệu lượt sưu tầm, trở thành đại thần chủ chốt của Tinh Hà Thế Kỷ.
Những số liệu ấy có ý nghĩa gì?
Có nghĩa là, tổng thành tích của hạng 2 cho tới hạng 10 cộng vào đều không bằng hắn.
Nhưng tinh lực của con người là có hạn, giống như một ngọn nến rực cháy, lửa càng lớn thì càng nhanh cháy hết. Khi hắn nhận ra thân thể mình xuất hiện vấn đề thì đã không còn kịp nữa.
Ban đầu chỉ là viêm dạ dày, rồi viêm ruột, viêm khớp cổ, khóe miệng nổi mụn nhiệt, đau nhức mắt và vô số bệnh nhỏ khác tìm tới cửa, cân nặng tụt dốc điên cuồng.
"Cậu không được ngồi lâu."
"Cậu không thể nhìn máy tính mãi được."
"Mắt cậu cần nghỉ ngơi."
Những lời khuyên của bác sĩ hắn đều hiểu, nhưng hắn không thể dừng lại.
Vô số người đang nhìn vào hắn, chờ đợi hắn, còn có vô số tác giả đang bám đuổi phía sau.
Ai mà không muốn dừng chân lâu hơn ở ngôi vị tối cao chứ.
Giống như bao người không ngừng phá vỡ kỷ lục Guinness thế giới vậy.
Thiên tài sáng tác đỉnh cấp phần lớn đều là những kẻ điên.
Hắn vẫn vùi đầu vào thế giới tiểu thuyết không biết mệt.
Không có thời gian thì cắt đứt xã giao, không có sức lực nữa thì đi chợp mắt.
Những bệnh tật liên tiếp kéo đến tra tấn ý chí của hắn.
Thoát vị đĩa đệm, đau mỏi vai gáy, đau nửa đầu, đục thủy tinh thể, mỗi một chứng bệnh xuất hiện đều là cảnh cáo từ trời cao.
Có một ngày hắn tỉnh lại, phát hiện tai mình chỉ còn những âm thanh u u không ngừng.
Bác sĩ nói: "Đây là chứng ù tai thần kinh, cậu thường xuyên mất ngủ đúng không? Thức đêm? Đừng cậy tuổi trẻ mà cứ luôn thức đêm."
"Cậu gầy quá, ăn uống vận động nhiều vào, rèn luyện thân thể thật khỏe mạnh mới là quan trọng nhất."
"Cậu còn tiếp tục thế này thì cơ thể không chịu đựng được nữa đâu."
Ù tai thần kinh đau đớn nhường nào?
Cảm giác ấy giống như có một con ve sầu dán ở bên tai, 24/7 kêu không ngừng, khiến người ta phát điên, không thể tập trung sự chú ý.
Mà sáng tác cần nhất là lực chú ý.
Nó không phải là một dây chuyền, muốn làm thì làm, làm xong thì hết, mà nó cần một quá trình tích lũy, cần sự kích thích mới mẻ, cần sự bùng nổ cảm hứng.
Ù tai đột phát giống như lời cảnh cáo cuối cùng dành cho hắn — hắn cần nghỉ ngơi.
Bệnh tình ngày càng nặng khiến bước chân của hắn chậm dần lại.
"Ngừng cập nhật chương mới gần một tháng rồi, đọc văn thế này chẳng sướng gì cả."
"Nổi tiếng rồi là khác ngay."
"Tôi thấy hành văn cũng thường thường, chắc hết thời rồi."
Người sợ nổi danh lợn sợ béo, ngành nghề nào cũng vậy.
Cố Lễ Châu điều chỉnh tâm lý rất nhanh, mỉm cười đón nhận phê bình, xin lỗi độc giả. Sau khi trị liệu xong ù tai, hắn không hề gián đoạn việc cập nhật.
Mãi cho tới một chuyện xảy ra làm rúng động toàn bộ các trang mạng.
# Tác giả nổi tiếng Vạn Lý Chu cưỡng ép fan nữ #
# Ảnh chụp khách sạn của Vạn Lý Chu #
# Tên thật Vạn Lý Chu #
# Vạn Lý Chu nhân phẩm tồi tàn #
# Vạn Lý Chu đạo nhái Cửu Mang Tinh #
# Vạn Lý Chu và Cửu Mang Tinh là bạn học #
......
Đây là một âm mưu tranh giành quyền lực đã được lên kế hoạch từ lâu.
"Chứng cứ" của đối phương vô cùng xác thực, khiến hắn không kịp trở tay.
Từ khoảnh khắc ấy, hắn nhìn thấu lòng người có bao nhiêu hiểm độc và bạc bẽo, đáng sợ hơn thế giới tiểu thuyết rất nhiều.
Lưu lượng cũng giống như nước trong biển lớn, nước có thể đẩy thuyền đi, cũng có thể lật thuyền.
Chỉ trong một đêm, tiếng xấu đồn xa.
Tuy rằng sau đó đoàn đội của hắn đã ngay lập tức triển khai quan hệ xã hội, phản bác tất cả cáo buộc đạo văn, cũng tìm luật sư để khởi kiện bản quyền, cuối cùng tìm đến fan nữ kia đăng video làm sáng tỏ mọi chuyện, nhưng vẫn không thể ngăn được lời đồn đãi.
"Vạn Lý Chu cưỡng ép fan nữ lại còn đe dọa xóa bài thanh minh", "Fan nữ không chịu nổi đã bị trầm cảm mức độ nặng", "Vạn Lý Chu nổi tiếng toàn nhờ đạo văn", những tiêu đề tin tức không ngừng ùn ùn xuất hiện.
Tựa như mỗi lần người ta nghe tới Lục Tiểu Linh Đồng sẽ nhớ ra Tôn Ngộ Không, rất nhiều cư dân mạng nghe ba chữ "Vạn Lý Chu" tự động nhớ tới chuyện cưỡng ép fan nữ, đạo nhái tác phẩm.
Cách lớp màn hình, thật thật giả giả, ai cũng chẳng hiểu rõ mọi chuyện, nhưng tò mò là bản năng của loài người.
Fandom hai nhà chiến nhau túi bụi.
Lượt click vào tác phẩm của Cửu Mang Tinh nhảy từ hạng 7 lên hạng 2.
Một người say mê sáng tác, có thể chịu đựng sự tịch mịch từng đêm không ngủ nghỉ, có thể chống lại bệnh tật không ngừng nặng thêm, có thể nhẫn nhịn khi nhận được phê bình từ độc giả.
Nhưng ở một khoảnh khắc nào đó, hắn sẽ sụp đổ.
Cảm giác ấy như một cơn động đất sóng thần vừa càn quét qua, tiêu hao tất cả nhiệt huyết và tinh thần, lòng trở nên an tĩnh lại, nhìn thế giới trước mắt bỗng nhiên cảm thấy quá mệt mỏi, không muốn tiếp tục nữa...
Ngày 10 tháng 6, bộ tiểu thuyết giả tưởng dài kỳ 480 vạn chữ đánh tag hoàn thành, tác giả lên weibo viết một bức thư tay xin nghỉ dài hạn.
Tám năm tổng kết trong 800 chữ trên một tờ giấy trắng.
Câu cuối cùng là: "Cảm ơn đã tin tưởng, cảm ơn đã bầu bạn, có duyên gặp lại."
Con chữ phóng khoáng, bút lực mạnh mẽ.
Thoạt nhìn chỉ là mấy chữ nhẹ như lông hồng, lại giống như một cánh cửa vô hình đã ngăn chặn quá khứ và hiện tại.
Fandom chìm trong nước mắt.
Câu chuyện của Vạn Lý Chu cứ vậy mà bị niêm phong rồi cất vào chiếc hộp ký ức của một lớp thế hệ.
Đoạn quá khứ đưa hắn lên đỉnh cao sự nghiệp cuối cùng lại biến thành ký ức mà hắn khó có thể mở miệng nhất.
Nếu có người hỏi hắn, sau khi sức khỏe hồi phục còn tiếp tục sáng tác không?
Câu trả lời của hắn là không.
Truyền kỳ chính là truyền kỳ, đừng nên phá vỡ thì tốt hơn.
Nhưng mặc cho bao nhiêu năm trôi qua, hắn vẫn luôn nhớ về thứ mà mình từng cố chấp theo đuổi.
Hỏi hắn có hối hận hay không?
Từng giai đoạn khác nhau, đáp án cũng khác.
Mắt hắn nóng lên, lại thèm thuốc lá rồi.
Cố Lễ Châu sờ túi quần.
Tào Trí Hằng liếc mắt nhìn hắn, "Đừng hút trong xe tôi, bạn gái tôi ngửi thấy lại trách oan."
Cố Lễ Châu thở dài, đành thả lại về túi quần.
"Có tâm sự?" Tào Trí Hằng liếc phát nhận ra ngay.
Cố Lễ Châu đặt khuỷu tay lên cửa xe, chống hàm thì thầm nói: "Không có gì, chỉ là thấy cuộc sống hình như thiếu chút gì đó."
"Thiếu người yêu chứ gì nữa!" Tào Trí Hằng buột miệng.
Cố Lễ Châu làm như không nghe thấy.
Tào Trí Hằng lại nói: "Thật đấy, ông phải tin tôi, bạn gái cực kỳ đáng yêu luôn, nếu không thì ông tìm việc làm đi, rảnh rỗi suy nghĩ nhiều sinh ra trầm cảm đấy..."
Tào Trí Hằng vừa mở đĩa là không ngừng được, suy nghĩ của Cố Lễ Châu bay theo gió cuốn đi thật xa.
"Nghề chính của tôi là diễn viên, nghề phụ thì... người mẫu ảnh, bồi bàn, chạy vặt trường học, thử đồ ăn, đại sứ phát triển sản phẩm từ nông nghiệp..."
"Cường Tử nói phải chúc mừng...."
"Vào đồn cảnh sát mà bình an ra ngoài! Đây chẳng lẽ không phải là một chuyện đáng để chúc mừng sao!"
Cậu ta thoạt nhìn thật vui vẻ, thật phong phú.
Cậu ta và những người xung quanh, thật vui vẻ.
Cố Lễ Châu hơi ngưỡng mộ.
Sau khi bữa ăn đêm tàn cuộc, Cường Tử đưa Chung Vị Thời về tiểu khu.
Cường Tử uống không ít rượu, Chung Vị Thời hơi lo lắng: "Đi chậm thôi đấy, về nhà nhắn tin cho anh mày."
"Gửi tin nhắn làm cái lông gì, anh có nạp tiền điện thoại đâu." Hoàng Phủ Cường nói.
Chung Vị Thời cười hê hê: "Về nạp ngay đây."
Sau khi đèn trên hành lang được sửa, Chung Vị Thời vẫn chưa quen với việc buổi tối vẫn còn nhìn thấy đống quảng cáo dán trên tường cùng với ảnh chụp của Nhị Cẩu.
Cậu xé tờ thông báo xuống vo thành cục tròn, định thuận tay quăng đi thì sực nhớ tới đống xiên que, thế là nhét lại vào túi quần.
Người với người thực sự là không giống nhau.
Mặc dù cậu có thể nhìn thấy rất nhiều nghệ sĩ ngôi sao ở phim trường, nhưng trên thực tế thì chưa từng chào hỏi nhau, cũng không có cảm xúc gì quá lớn.
Sau khi Cố Lễ Châu xuất hiện ở nơi này, cậu sâu sắc cảm nhận được sự chênh lệch giữa người giàu và người nghèo, không chỉ ở phương diện tiền bạc.
Tiêu chuẩn văn hóa, phẩm chất đạo đức, tu dưỡng giáo dục...... Mấy thứ ấy như đã ăn sâu vào xương tủy, đắp nặn nên một linh hồn đầy đủ, đồng thời cũng hình thành khí chất đặc thù của một con người.
Nếu cậu có người thân, lẽ nào sẽ trở thành một Chung Vị Thời rất khác?
Liệu có tốt đẹp hơn hiện tại?
"Cộc cộc cộc———"
Tào Trí Hằng mở cửa ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, thấy hai má thằng nhóc đỏ bừng lên, có lẽ là hơi quá chén.
"Làm sao thế?" Anh ta hỏi.
Chung Vị Thời liếm môi thoáng nhìn vào trong, "À... Cố Lễ Châu có ở nhà không ạ?"
Tào Trí Hằng: "Nó đang tắm."
Chung Vị Thời "ồ" một tiếng, vừa định bảo lát nữa lại đến thì Tào Trí Hằng quay đầu vào gọi to: "Lão Cố, nhóc con 301 đến tìm này."
"Tìm tôi làm gì?"
Cách âm phòng tắm không tốt, tiếng Cố Lễ Châu hòa lẫn trong tiếng nước chảy, "Ông bảo đợi một lát, tôi đang tắm dở."
"Nó bảo cậu đợi một lát nữa." Tào Trí Hằng nói.
Chung Vị Thời nhe răng cười: "Tôi nghe thấy rồi."
- --------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tào Trí Hằng: Lão Cố, vợ ông đến tìm này!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.