Edit: Dờ
Giữa trưa hôm sau.
Cố Lễ Châu tỉnh dậy trên giường khách sạn, lười biếng liếc di động, có hai tin nhắn chưa đọc.
[Tào Trí Hằng]: Bao giờ ông qua? Tôi dọn phòng cho ông rồi, cái phòng gần ban công ấy.
[Tào Trí Hằng]: Tôi phải tranh thủ tới đoàn phim trước đây, chắc tối mới về, chìa khóa dán bằng băng dính ở dưới chậu hoa màu xanh ngọc bích ngoài ban công. Tắm rửa sạch sẽ lên giường chờ tôi về. [Đểu cáng.jpg]
Cố Lễ Châu trả lời: Óc chó.
Không có ai thì qua đó cũng chán, Cố Lễ Châu nằm ườn trên giường, gọi đồ ăn ngoài, vừa ăn vừa xem phóng sự.
Mãi đến 3 giờ chiều, khách sạn gọi tới hỏi có tiếp tục thuê phòng hay không, hắn mới nhớ ra chuyện phải trả phòng.
Vốn dĩ không định ở lâu cho nên không mang nhiều quần áo, thu dọn 10 phút là xong việc, hắn kéo hành lý ra cửa khách sạn rồi vẫy một chiếc taxi.
Đi từ khách sạn đến chung cư cũ rách ở Tây Thành mất hơn một tiếng.
Đường xa không xa, nhưng mà tắc đường, một cái đèn đỏ mà phải đợi ba bốn lần mới đi được.
Hắn ngồi trong xe, ánh nắng gắt chiếu vào khiến hắn buồn ngủ. Cố Lễ Châu nhìn ra đống xe to xe nhỏ tấp nập bên ngoài, hết cách rồi.
Cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao Tào Trí Hằng nói không muốn lái xe.
Lúc mang hành lý xuống xe, hắn ngửi thấy mùi thơm của bạch tuộc viên.
Một bà lão dừng xe bán hàng ở cạnh bồn hoa, bên cạnh còn có hai cô gái trẻ đang đợi.
Xe hàng khá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/wrong-impression/152209/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.