Đằng Phong Vũ không nói gì, ánh mắt ấm áp nhìn cô gái nhỏ đứng trước mặt mình giật dữ, môi cong lên, anh bước lại gần Dương Tiểu Lam nhẹ nhàng đặt tay lên đỉnh đầu cô xoa xoa “ Đi thôi, tôi đưa em về.” nói rồi anh giật cái túi cô đang cầm rồi bước đi mất.
Dương Tiểu Lam ngẩn ra, khi kịp hiểu thì túi mình đã bị Đằng Phong Vũ lấy đi mất, trên gương mặt nhỏ nhắn tròn trịa của cô hằng những vạch đen, đôi mắt giật dữ, quát lên “ Đệch… cái tên khốn này.” Cô vội quay người chạy đuổi theo Đằng Phong Vũ, vừa chạy vừa hung hăng chửi “ Cái tên kia, trả đồ lại đây” “ Lưu Manh đứng lại cho tôi.”
Cuối cùng, Dương Tiểu Lam cũng bị ép ngồi trên xe Đằng Phong Vũ, ngồi ở ghế phụ lái, gương mặt cô đỏ lên vì tức giật, hai tay nắm lại thành nắm đấm ánh mắt tia thẳng vào người anh hận không thể giết cái người trước mặt này, thật sự quá lưu manh quá mặt dày vô sĩ mà.
Đằng Phong Vũ tỏ ra vô tội, ánh mắt vẫn chuyên tâm nhìn về phía trước, hai tay đặt trên vô lăng tạo ra tư thế: Anh đây đang tập trung đừng có làm phiền.
Chiếc xe lăn bánh được một lúc, Dương Tiểu Lam vô thức lướt nhìn ngoài cửa kính, gương mặt đen kịt lại, môi gật giật, khinh bỉ liếc Đằng Phong Vũ, tức giật nói “ Anh đưa tôi đi đâu vậy hả? Đây ngược hướng nhà tôi mà, rốt cuộc là muốn gì hả?”
Đằng Phong Vũ tỏ ra đương nhiên,nói “ Không làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/who-are-you-anh-la-thang-khon-nao-trong-ki-uc-cua-toi/2405479/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.