Cậu rốt cục cũng bị vùi trong cát bụi, chỉ là, cậu còn có thể nở hoa sao? Hoa của cậu, đã héo tàn rồi.
Triều Liệp đi vòng qua bàn trà, ngồi xổm xuống trước mặt cậu, thật cẩn thận nắm lấy hai bàn tay đang che mắt của cậu, nhẹ nhàng mà thay cậu lau đi những giọt nước mắt như trân bảo.
Đoạn nói chuyện vừa rồi của Mộ Tâu khiến y rất khó chịu, nếu thích mình mà phải để cho cậu đau đớn khổ sở, như vậy, y tình nguyện, cho đến bây giờ cậu cũng đừng thích mình. Mộ Tây là trân bảo đời này của y, trân bảo duy nhất, chỉ là bản thân lại làm cho cậu thương tâm như vậy, so sánh tình cảm của mình và của cậu, hẳn là rất nhỏ bé không đáng kể phải không?
Nhưng mà, cho dù tình cảm của y không sâu sắc, tình cảm của y ích kỷ quá đáng, y cũng muốn nói cho cậu biết, ‘Tớ cũng rất rất thích cậu, tuy rằng không có tư cách sánh cùng với tình cảm của cậu’.
“Việc làm tớ vui vẻ nhất, là tớ có được tình cảm của cậu, sâu sắc nóng bỏng khiến tớ cảm thấy xấu hổ. Điều làm tớ buồn nhất là, tớ đã nhận được tình cảm của cậu, nhưng mà tình cảm tớ đối với cậu lại ích kỷ như vậy.”
Nếu, ấn tượng ban đầu của cậu đối với tớ là lần đối thoại đầu tiên của chúng ta, tớ rất vui vẻ nói cho cậu biết, ngay từ ngày đầu tiên đến báo danh, tớ đã chú ý đến cậu. Cậu mặc T-shirt màu trắng in hoa văn hoạt hình, cùng ba mẹ đến gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/when-we-were-young/42999/quyen-1-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.