Vào thời khắc rơi xuống đất, tôi thấy bóng tên nhát gan xuất hiện ở rìa sân thượng, hình như cũng muốn nhảy xuống.
Nhưng giây tiếp theo, Hứa Tri xuất hiện phía sau, anh ôm chặt cổ anh ta, dùng dao găm cứa mạnh cổ tên nhát gan.
Cơ thể không trọng lượng, đầu tôi trống rỗng, trong tầm mắt chỉ có thể nhìn thấy mặt Hứa Tri.
Anh ôm chặt tên nhát gan, mỉm cười nhìn tôi.
Trong tầm mắt chỉ thấy anh nói một câu..
Bên tai toàn tiếng gió, tôi không nghe rõ gì cả, nhưng tôi nhớ kỹ khẩu hình của anh.
Nói thì chậm, nhưng thật ra chỉ trong phút chốc.
Tôi nhắm mắt lại, cảm giác không trọng lượng bao phủ tôi, rõ ràng chỉ có mấy tầng lầu, nhưng tôi cảm thấy mình rơi mãi rơi mãi…
Sau đó, hình như có ánh sáng trước mắt, vô cùng chói mắt.
Tôi từ từ mở mắt ra.
Đây là đâu?
Đập vào mắt tôi là trần nhà trắng như tuyết, và mùi nước sát trùng hơi gay mũi.
Đây là…
“Viện Viện!”
Giọng của mẹ tôi vang lên bên tai, kinh ngạc xen lẫn vui mừng.
Bỗng dưng bà nắm lấy tay tôi, lập tức nghẹn ngào: “Con… Con tỉnh rồi?”
Tôi đang ở bệnh viện?
Tôi nhảy từ trên lầu xuống, không chết?
Không đúng…
Hồi ức dần nảy lên trong đầu, hình như tôi đã nhớ lại tất cả.
Tôi nhớ ra rồi, tôi bị tai nạn giao thông.
Được nghỉ hè, tôi đăng ký một tour du lịch, không ngờ gặp lại bạn trai cũ Hứa Tri và tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/wechat-cua-toi-co-quy/2527688/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.