Tôi ngồi ngắm những ánh sáng cuối cùng của mặt trời từ từ đổi màu. Có ai đó đã từng nói bầu không khí của buổi bình minh và lúc hoàng hôn thay đổi theo từng ngày, không bao giờ lặp lại dù vẫn là mặt trời và bầu trời đó. Đó có lẽ là nét quyến rũ mà điều kỳ diệu của thiên nhiên mang lại, dẫu con người có đưa Trái Đất này đi xa tới đâu cũng không thể nào vượt qua thiên nhiên, con người không thể chiến thắng được thiên nhiên.
Đã ba ngày rồi tôi ngồi ngắm ánh dương từ từ lặn xuống phía chân trời và bắt đầu cảm thấy say mê nó. Ba ngày vừa rồi tôi dành thời gian cho bản thân, tôi cắt liên lạc với bạn bè bằng cách chặn hết số chúng nó vì không dám tắt hẳn điện thoại, sợ nhỡ đâu bố mẹ gọi tới. Có số lạ gọi tới tôi cũng không nghe.
Dù tôi có suy nghĩ và làm gì thì quẩn quanh trong tâm trí vẫn chỉ toàn hình ảnh của Phum. Tất cả mọi chuyện giữa hai chúng tôi vẫn còn hiện rõ trong tim, có lẽ vì tôi không nghĩ mình muốn từ bỏ nó, không nghĩ mình muốn quên. Mà quên làm gì chứ, chúng tôi chia tay vì người khác mà có phải vì chúng tôi hết yêu nhau đâu.
Chiều nào tôi cũng ra bãi biển ngồi vẽ tranh về khung cảnh biển trước mặt và ngày nào tôi cũng thấy một chú đi nhặt vỏ chai, vỏ ốc dọc bờ biển, có một bé con rất đáng yêu lúc nào cũng chạy theo sau lưng chú. Hôm nay tôi quyết định vẽ về hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/we-are-cau-chuyen-tinh-yeu-cua-chung-ta/3570116/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.