Hôm nay tôi dậy sớm hơn mọi ngày, à không, nói chính xác thì tôi rời giường từ sớm vì tối qua chẳng ngủ được tí nào. Hình ảnh mẹ khóc lóc, hình ảnh mẹ cầu xin tôi với hai hàng nước mắt, lời bố nói sẽ đoạn tuyệt quan hệ với Phum cứ quẩn quanh trong đầu nhưng không có bất cứ hình ảnh nào rõ nét bằng hình ảnh Phum khi nói nó sẽ đợi tôi về.
Dẫu tôi muốn tiếp tục đấu tranh, tiếp tục bướng bỉnh nhưng tất cả có nghĩa gì khi những thứ đó khiến Phum không còn gia đình nữa chứ. Liệu chúng tôi còn có thể vui vẻ nắm tay và dõng dạc nói yêu nhau khi vẫn còn có người khóc, có người đau lòng như thế này không? Nếu Phum phải đau, vậy thì tôi mong Phum sẽ đau vì thất vọng còn hơn là sống trong mặc cảm tội lỗi suốt phần đời còn lại.
Trước khi rời khỏi nhà tôi để lại lời nhắn lên giấy rồi dán trước cửa phòng chú Pui để lúc chủ tỉnh dậy không bị giật mình vì không thấy cháu đâu cả. Tôi vừa bước đi vừa thở dài một hơn với mong muốn nó sẽ làm hòn đá trong lòng mình nhẹ đi phần nào. Tôi ngẩng lên nhìn trời, bầu trời hôm nay không trong xanh, nó âm u, nhiều mây và tăm tối như thể chút nữa thôi mưa sẽ dội xuống.
Ngay cả trời cũng buồn chung nỗi buồn với tôi.
Tôi lê đôi chân mình đi đến trạm xe buýt, đi qua cả hàng bán nước đậu và xôi thịt nướng. Trạm xe buýt hôm nay khá vắng, chắc có lẽ hôm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/we-are-cau-chuyen-tinh-yeu-cua-chung-ta/3570112/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.