Mon đã cúp máy rồi nhưng tôi thì vẫn đơ người nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Hình nền điện thoại Phum là tấm ảnh tôi đang nằm ngủ há hốc miệng trông rất đáng ghét. Tấm ảnh này là Phum chụp trộm, dù tôi đã cố gắng xóa không biết bao nhiêu lần nhưng nó vẫn cứ xuất hiện trở lại. Chẳng biết nó đã lưu tấm ảnh này trong file nào, tôi cũng mệt khi cứ phải xóa đi xóa lại nên cuối cùng để kệ nó.
Nhưng mà chuyện đó để qua một bên đã, chủ đề nóng hổi lúc này là tại sao Mon lại gọi cho Phum, muốn thắp lại ngọn lửa ngày xưa ư? Các bạn đừng lo, tôi có sẵn bình chữa cháy để dập lửa rồi, tôi sẽ không để cho bất cứ ngọn lửa nào có cơ hội le lói đâu, hehe, cơ mà... chúng ta cũng không nên quá tự mãn đúng không?
Tiếng nước chảy trong nhà tắm dừng lại, tôi đặt điện thoại của Phum xuống bên cạnh đèn ngủ như cũ, ờ, mà tại sao tôi lại phải lén lút như có tật giật mình vậy nhỉ?
"A" - Thằng Phum đưa đầu mũi mát lạnh chạm vào má làm tôi giật mình tí thì ngã xuống giường, cái thằng này: "Chơi cái gì trò gì vậy, lạnh tao."
"Thơm má người ta không gọi là trò chơi đâu." - Nó lại cúi người xuống thơm thêm má bên kia rồi mới ra tủ quần áo, vừa đi vừa ngân nga. Thơm người ta có tí mà tâm trạng tốt ghê nhỉ.
Tôi nhìn theo tấm lưng trắng đó với một cảm xúc khác thường. Dù đã tự nhủ rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/we-are-cau-chuyen-tinh-yeu-cua-chung-ta/3570086/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.