Hơn 11 giờ đêm rồi, chúng tôi ai nấy đều đã ngà ngà say, há họng hát karaoke kiểu không cần quan tâm sự đời. Hôm nay chuẩn bị 4 mic nhưng chỉ có 3 người hát vì thằng Pun một mình nó ôm 2 mic. Dù không hát, không nói nhưng chỉ cần cầm được cái mic là yên tâm rồi.
Thế mà lúc này đây, chân thì đứng không vững những mồm thằng Pun lại bắt đầu phát ra những câu hát vô cùng khó hiểu. Chắc là say lắm rồi, say cả rượu say cả gió. Nói lắm quá gió vào hết bụng nên say đó.
2 chiếc mic còn lại thằng Q và thằng Matt mỗi đứa cần một cái. Thằng Matt là con lai Italy - Khon Kaen, dù giao diện đẹp trai như Mario nhưng bên trong thì đậm chất người Khon Kaen.
Nếu không có việc gì cần thì nó im re, chẳng nói câu nào. Lúc nói chuyện cũng nói bằng giọng Esan, nghe dễ thương phết. Thỉnh thoảng mà bắt gặp lúc nó nói chuyện với bố mẹ, ôi thôi vừa tiếng Ý vừa tiếng Esan lại trộn cả tiếng Anh, nghe xong lú luôn.
"Peem vào nhà lôi cái thang gấp ra cho thằng Pun đi."
"Lấy thang gấp ra làm gì?"
"Cho nó leo núi."
"Hahaha, tao nghĩ không kịp nữa Thaen ạ, nó rớt xuống vực lâu rồi." - Chúng tôi vừa cười vừa nhìn sang thằng Pun. Nó đang đứng gặm micro đồng thời dí mắt vào lầm nhẩm theo lời bài hát trong sổ, là bài của Singular. Qua tai chúng tôi nghe cứ bùm bụp như tiếng trống ấy, không nhịp điệu, không ngắt nghỉ và cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/we-are-cau-chuyen-tinh-yeu-cua-chung-ta/3570059/chuong-16-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.