Đến đó là kết thúc, cả nhóm chia ra mỗi đứa chạy một đường, còn tôi là chạy theo sau đá đít từng đứa một. Tiếng cười lớn đến mức cảm giác như có thể nghe được tiếng vang vọng lại bên tai. Mọi người ai nấy đều quay ra nhìn đám chúng tôi, thậm chí còn vỗ tay cổ vũ chúng tôi nữa.
Ở nơi này chẳng có điều gì bị cho là kỳ dị cả. Ai muốn làm gì thì làm, ai muốn chơi gì thì chơi. Đám sinh viên mỹ thuật chúng tôi lúc nào cũng rất thích thú với tiếng cười của mọi người, ngay cả khi không biết họ cười vì điều gì. Lũ chúng nó cười đến ra cả nước mắt nước mũi. Thằng Pun là người đầu tiên chạy đến cặp cổ tôi và thì thầm: "Tao chọn mày", sau đó nó hét lên với 3 đứa còn lại: "Ê lũ máu bùn." và thế chúng tôi đã tìm ra mục tiêu mới để lao vào.
3 đứa đấm đá thằng Pun còn tôi thì bị kẹt, bị thằng Pun kẹp cổ nên đầu vẫn nằm ở dưới nách nó. Cuối cùng tôi cũng phải bật cười cùng cả đám. Dù cuộc sống có tệ cỡ nào nhưng nếu bạn có mấy đứa bạn khốn nạn như thế này, kiểu gì chúng nó cũng sẽ giúp bạn vượt qua được khó khăn... hy vọng là thế.
Sáng nay tôi có lớp tiếng anh học chung với các khoa khác. Cái tiết này chẳng bao giờ hết chỗ được, cơ mà hồi trước vẫn đông hơn bây giờ. Tôi vừa buồn ngủ vì dậy sớm lại vừa dùng hết nặng lượng tập thể dục bằng cách chạy đi chạy lại đuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/we-are-cau-chuyen-tinh-yeu-cua-chung-ta/3570031/chuong-3-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.