Do từ "vợ" của Châu Dị mà bầu không khí vừa mới yên tĩnh trong phòng khách lại lần nữa đông cứng.
Thiệu Hạ xấu hổ nói:
"Trưởng... trưởng phòng Khương..."
Vẻ mặt Khương Nghênh không đổi sắc:
"Chờ tôi một lát."
Khương Nghênh nói xong liền đứng dậy đi vào phòng bếp.
Trong bếp, Châu Dị đang bày đĩa hoa quả với vẻ mặt nghiêm túc.
Nhìn thấy Khương Nghênh vào cửa, anh đưa đĩa trái cây đã làm xong đưa cho cô, nói:
"Mang ra tiếp khách đi."
Khương Nghênh cau mày và nói bằng giọng chỉ có hai người họ có thể nghe thấy:
"Anh đang làm gì vậy?"
Châu Dị nghe vậy, quai hàm nghiến chặt, mắt thường có thể thấy được, tay cầm đĩa trái cây cũng siết chặt.
Nhìn thấy dáng vẻ của Châu Dị, Khương Nghênh nhớ đến anh dè dặt trong phòng tắm bèn nói vớ giọng bất lực:
"Châu Dị."
Châu Dị cụp mắt xuống, nói nhỏ:
"Anh không có ý gì khác, anh chỉ muốn làm một đĩa hoa quả để để em tiếp khách."
Khương Nghênh: "..."
Châu Dị nói xong, Khương Nghênh còn chưa nói gì thêm, anh bèn hạ giọng:
"Em nghĩ là anh cố ý gọi em là "vợ" trước mặt họ?"
Khương Nghênh thở dài:
"Không phải sao?"
Châu Dị nói:
"Có phải em đã quên là Thiệu Hạ đã biết quan hệ của chúng ta từ lâu rồi sao?"
Khương Nghênh mím môi.
Khương Nghênh không quên điều đó, nhưng cô cảm thấy do tính tình của Thiệu Hạ, cô ấy sẽ không nói với Thích Hạo về mối quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuu-vat/3541821/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.