Chương trước
Chương sau
Con người đáng quý ở chỗ biết mình đang ở đâu, mình là ai.

Hiển nhiên, Cố Minh lại không như vậy.

Chẳng những anh ta không có, mà cả quản lý ở cạnh anh ta cũng không có.

Cúp máy, Khương Nghênh nhướng mi: Không lẽ đây chính là nghệ sĩ càng nổi thì càng lớn gan trong truyền thuyết sao?

5 giờ 30 chiều, Khương Nghênh tan sở đúng giờ, đi thang máy thẳng xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm, lấy chìa khóa xe đang định lên xe thì giọng nói của trợ lý Trần chợt vang lên từ phía sau.

"Mợ!"

Trợ lý Trần thận trọng kêu lên, giống như mèo kêu, như sợ bị người khác nghe thấy.

Bàn tay đang định nhấn nút mở khóa của Khương Nghênh khựng lại, cô xoay lại tìm kiếm nguồn phát ra âm thanh, trợ lý Trần đang ngồi trong xe cách đó không xa, cửa sổ hạ xuống một nửa, chỉ lộ ra đôi mắt nhìn Khương Nghênh.

Khương Nghênh nhướng mày: "??"

Nếu không phải dạo này Khương Nghênh tiếp xúc nhiều với Trần Triết, có lẽ Khương Nghênh không thể nào nhận ra anh khi chỉ nhìn thấy đôi mắt.

Thấy Khương Nghênh nhìn về phía mình, trợ lý Trần lo lắng Khương Nghênh không nhận ra mình, vì thế thận trọng nói:

"Mợ, là tôi, Trần Triết."

Nhìn thấy bộ dạng buồn cười của trợ lý Trần, Khương Nghênh chợt muốn cười, nhưng cô cố gắng ghìm lại.

Sau khi trợ lý Trần mở cửa, biết chắc Khương Nghênh nhận ra mình mới nói:

"Mợ, lên xe đi."

Khương Nghênh đi về phía trước, cô nhoẻn miệng cười.

Khương Nghênh chỉ cách xe của trợ lý Trần ba mét, trong quãng đường ngắn ngủi ba mét, trợ lý Trần nhìn chung quanh, lo lắng đổ mồ hôi lạnh.

Khương Nghênh mở cửa sau cúi người bước vào, trợ lý Trần lập tức kéo cửa sổ lên.

Nhìn thấy trợ lý Trần dựa vào ghế, thở hắt, Khương Nghênh không khỏi bật cười:

"Trợ lý Trần?"

Trợ lý Trần ngước mắt nhìn Khương Nghênh qua kính chiếu hậu:

"Mợ, mợ cứ gọi tôi là Trần Triết!"

Khương Nghênh khẽ mỉm cười:

"Có chuyện gì vậy?"

Trợ lý Trần vừa lái xe vừa nói:

"Mợ, tôi đã suy nghĩ một chuyện suốt buổi chiều, tôi nghĩ nên nói với mợ."

Khương Nghênh điều chỉnh tư thế ngồi, hỏi:

"Chuyện của Nhậm Huyên?"

Trợ lý Trần nghiến răng nói: "Dạ."

Khương Nghênh gật đầu và im lặng chờ trợ lý Trần nói thêm.

Xe chạy được một đoạn, trợ lý Trần chậm rãi nói:

"Cuộc hôn nhân giữa Nhậm Huyên và Cố Minh không đơn giản như vậy, ban đầu Cố Minh đã lừa dối kết hôn."

Khương Nghênh kinh ngạc:

"Lừa kết hôn?"

Trợ lý Trần nói:

"Cố Minh không thích phụ nữ."

Khương Nghênh sửng sốt một chút, sau đó trả lời:

"Vậy vì sao Nhậm Huyên không vạch trần hắn?"

Trợ lý Trần im lặng, bẻ lái lái xe về phía Thủy Thiên Hoa Phủ.

Thấy trợ lý Trần không lên tiếng, Khương Nghênh cũng không vội hỏi, nghĩ đến phản ứng hôm nay của anh Tống, cô chợt hiểu ra.

Chẳng trách anh Tống nói Nhậm Huyên rất khó khăn.

Chẳng trách Nhậm Huyên lại chọn cách uống thuốc tự tử khi chỉ có chút tin đồn, chưa kịp chờ bộ phận PR xử lý.

Khi trợ lý Trần không lên tiếng, Khương Nghênh tự mình suy nghĩ về manh mối.

Ước chừng bảy tám phút sau, trợ lý Trần trầm giọng nói:

"Lúc đầu thực ra Nhậm Huyên là thực tập sinh của Hải Tinh Media. Chuyện xảy ra cách đây mấy năm, lúc đó Cố Minh lần đầu tiên bị phóng viên giải trí chụp ảnh anh ta đi cùng với một người mẫu nam."

Khương Nghênh: "Nói tiếp đi."

Trợ lý Trần cau mày nói:

"Lúc đó, quản lý của Cố Minh muốn tẩy trắng cho anh ta nên xúi giục anh ta truy đuổi Nhậm Huyên."

Khương Nghênh chợt hiểu rõ:

"Điều kiện gia đình của Nhậm Huyên rất bình thường?"

Trong tình huống thông thường, loại người này sẽ chọn một cô gái xuất thân từ gia đình bình thường để dễ kiểm soát.

Trợ lý Trần ngẩng đầu nhìn Khương Nghênh:

"Gia đình bọn họ vốn có điều kiện khá giả, bố cô ấy cũng làm kinh doanh. Sau đó do đầu tư thất bại nên gia đình rơi vào cảnh suy thoái. "

Khương Nghênh nói nhỏ:

"Trông Nhậm Huyên không giống người thích trèo cao, hơn nữa tính tình Cố Minh khá khoa trương, cũng không giống kiểu người cô ấy sẽ thích."

Trợ lý Trần mím môi rồi nói:

"Mợ nói đúng, nhưng cũng không thể làm gì được. Khi đó em trai chị ấy chuẩn bị đi du học, cần rất nhiều tiền."

Khương Nghênh cau mày:

"Cho nên Nhậm Huyên chọn hẹn hò với anh ta vì tiền?"

Trợ lý Trần lắc đầu:

"Không phải, là mẹ chị ấy đã nhận tiền. Đến lúc chị ấy biết được thì mẹ chị ấy và Cố Minh đã ấn định ngày cưới rồi."

Khương Nghênh: "..."

Người ta nói tình mẫu tử thật vĩ đại.

Nhưng thực sự không phải bà mẹ nào cũng xứng đáng được gọi là mẹ.

Khương Nghênh ít nhiều có thể tưởng tượng ra hoàn cảnh của Nhậm Huyên lúc đó.

Trước mặt thì không có đường, sau lưng lại là vách vực.

Cho dù cô muốn phản kháng thì với năng lực của cô lúc ấy, e cũng là sự vùng vẫy vô ích.

Không chỉ là lúc đó, mà cả bây giờ e là cô có giãy dụa cũng vô ích.

Bầu không khí trong xe chợt im ắng trong chốc lác, ước chừng nửa phút sau, Khương Nghênh lại nói nhỏ:

"Trần Triết, dường như cậu đã điều tra rất rõ ràng sự việc của Nhậm Huyên."

Trợ lý Trần:

"Trước khi cô ấy kết hôn, chúng tôi có quan hệ rất tốt."

Khi hai người đang nói chuyện thì xe đã đến Thủy Thiên Hoa Phủ.

Xe vừa dừng lại, Khương Nghênh vẫn chưa kịp bước xuống xe thì cửa sổ chỗ tài xế có tiếng gõ cửa.

Khương Nghênh và trợ lý Trần đồng thời nhìn lên nơi phát ra thanh.

Châu Dị đứng ở ngoài cửa sổ xe cười đểu giả, hạ giọng nói:

"Xuống đi."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.