Châu Dị vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng ngủ trở nên ám muội.
Khương Nghênh bặm môi lùi về phía sau, Châu Dị từng bước một tiến về phía trước.
Cho đến khi lưng Khương Nghênh bị ép vào tường không thể lùi, Châu Dị cười nhẹ:
"Em trốn cái gì?"
Tim Khương Nghênh đập mạnh như chơi trống, cô nói cứng:
"Tôi không hề trốn tránh."
Châu Dị cười nhẹ:
"Em lùi đến chân tường rồi còn gì."
Khương Nghênh: "..."
Khi Khương Nghênh đang bối rối, Châu Dị cúi đầu xuống và nhìn cô chăm chú một lúc.
Cho đến khi Khương Nghênh lấy lại tâm trạng, ngẩng đầu nhìn anh, đôi môi mỏng Châu Dị xếch lên, vẻ mặt có vẻ nghiêm túc, nhưng trong mắt lại có chút đểu cáng:
"Em không thích sao?"
Khương Nghênh cảm thấy bất an, giả vờ bình tĩnh:
"Anh rất thích à?"
Châu Dị:
"Anh thích."
Châu Dị nói xong, đưa tay luồn vào trong góc áo Khương Nghênh, anh tiến lại gần một chút, tiếp tục nói:
"Dây chuông nhất định phải là màu đỏ, tiếng chuông phải trong trẻo, như vậy khi rung nghe mới hay."
Không biết là vì Châu Dị miêu tả quá chi tiết hay là trí tưởng tượng Khương Nghênh quá mạnh, nhưng hình ảnh này lập tức hiện lên trong trí não cô.
Hơi thở của Khương Nghênh trở nên dồn dập và dái tai cô đỏ bừng.
Nhìn dáng vẻ của Khương Nghênh, Châu Dị cười thầm, bàn tay đang luồn vào trong góc áo của cô không biết kiềm chế, lần lên theo đường sống lưng, sau đó đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuu-vat/3539454/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.