Châu Dị vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng ngủ trở nên ám muội.
Khương Nghênh bặm môi lùi về phía sau, Châu Dị từng bước một tiến về phía trước.
Cho đến khi lưng Khương Nghênh bị ép vào tường không thể lùi, Châu Dị cười nhẹ:
"Em trốn cái gì?"
Tim Khương Nghênh đập mạnh như chơi trống, cô nói cứng:
"Tôi không hề trốn tránh."
Châu Dị cười nhẹ:
"Em lùi đến chân tường rồi còn gì."
Khương Nghênh: "..."
Khi Khương Nghênh đang bối rối, Châu Dị cúi đầu xuống và nhìn cô chăm chú một lúc.
Cho đến khi Khương Nghênh lấy lại tâm trạng, ngẩng đầu nhìn anh, đôi môi mỏng Châu Dị xếch lên, vẻ mặt có vẻ nghiêm túc, nhưng trong mắt lại có chút đểu cáng:
"Em không thích sao?"
Khương Nghênh cảm thấy bất an, giả vờ bình tĩnh:
"Anh rất thích à?"
Châu Dị:
"Anh thích."
Châu Dị nói xong, đưa tay luồn vào trong góc áo Khương Nghênh, anh tiến lại gần một chút, tiếp tục nói:
"Dây chuông nhất định phải là màu đỏ, tiếng chuông phải trong trẻo, như vậy khi rung nghe mới hay."
Không biết là vì Châu Dị miêu tả quá chi tiết hay là trí tưởng tượng Khương Nghênh quá mạnh, nhưng hình ảnh này lập tức hiện lên trong trí não cô.
Hơi thở của Khương Nghênh trở nên dồn dập và dái tai cô đỏ bừng.
Nhìn dáng vẻ của Khương Nghênh, Châu Dị cười thầm, bàn tay đang luồn vào trong góc áo của cô không biết kiềm chế, lần lên theo đường sống lưng, sau đó đầu ngón lại hờ hững lần xuống dưới.
Châu Dị biết hết những điểm nhạy cảm trên người Khương Nghênh.
Nhìn thấy gò má và cổ Khương Nghênh đỏ bừng, Châu Dị cúi đầu vờn nhẹ khóe môi cô:
"Yên tâm, anh sẽ không bắt em chịu trách nhiệm đâu."
Đôi mắt của Khương Nghênh sáng lên khi nghe thấy từ "không chịu trách nhiệm".
Khương Nghênh mím môi, hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời của Châu Dị.
Châu Dị lấy cốc nước trong tay cô đặt lại lên bàn đầu giường, ngón tay cái xoa xoa vết nước trên khóe môi cô:
"Anh thích dáng vẻ này của em."
Khương Nghênh hỏi với vẻ mặt khó hiểu:
"Sao chứ?"
Châu Dị và Khương Nghênh nhìn nhau vài giây, anh cúi đầu hôn lên lông mi cô, đổi chủ đề, nói với giọng mê hoặc quyến rũ:
"Năm mười tám tuổi, lần đầu tiên anh thấy hoảng sợ, không biết làm thế nào. Trong giấc mơ đó có em, và sau đó thì anh không thể nào dừng lại được nữa."
Khương Nghênh sửng sốt, lòng cô dậy sóng.
Châu Dị nhìn thấy đôi mắt Khương Nghênh chớp liên tục, anh cười nhẹ:
"Em cho rằng anh là người không cần thầy cũng giỏi, nhưng mà thực ra là đã thực hành trong mơ không biết bao lần."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]