Châu Dị nói xong, Khương Nghênh cũng không trả lời ngay.
Thấy cô im lặng, Châu Dị cười khẽ:
"Em có chắc chắn không muốn đi không? Đây là cơ hội chỉ có một lần trong đời."
Nghe giọng điệu đùa cợt của Châu Dị, Khương Nghênh không khỏi mỉm cười:
"Bùi Nghiêu có biết anh muốn xem nỗi đau của anh ấy đến vậy không?"
Châu Dị trêu chọc:
"Thay vì vui vẻ một mình thì nên vui vẻ cùng nhau. Anh đang chia sẻ niềm vui với em, dù gì cũng là vợ chồng, anh không nghĩ là em sẽ vạch trần anh."
"Tục ngữ có câu, vợ chồng vốn là chim cùng rừng nhưng khi đại nạn đến thì mạnh ai nấy bay."
Châu Dị nhếch mép cười: "Vợ?"
Khương Nghênh: "..."
Châu Dị cười nói:
"Em yên tâm, nếu như ngày nào đó gặp đại nạn thật, thì anh sẽ liều mạng bảo vệ em."
Kể từ khi tỏ tình, cứ mỗi lần anh mở miệng là những lời tán tỉnh lại tuôn ra.
Khương Nghênh mím môi lắng nghe, càng muốn bỏ qua, lại càng đi sâu vào trái tim cô.
Khi Châu Dị và Khương Nghênh lái xe đến quán bar, Bùi Nghiêu đang uống rượu một mình, Tần Trữ ngồi bên cạnh với vẻ mặt vô cảm.
Mỗi lần Bùi Nghiêu nhấp một ngụm rượu đều đặt tay lên vai Tần Trữ phàn nàn.
Tần Trữ nheo mắt nhìn anh với vẻ mặt cực kỳ thờ ơ.
"Ông nghĩ xem tại sao cô ấy lại chia tay với tôi?"
"Có lẽ là do gần đây ông không rộng rãi?"
Bùi Nghiêu trừng mắt nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuu-vat/3539442/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.