Châu Dị nói xong bèn cúp điện thoại.
Một lúc sau, trợ lý Trần và hai vệ sĩ cùng Lý Thuận Đức xuất hiện trong phòng riêng.
Lý Thuận Đức sắc mặt tái nhợt, rõ ràng là đang sợ hãi.
"Cậu... cậu hai."
Châu Dị dựa lưng vào ghế, cắn điếu thuốc chưa châm ở khóe miệng, cười khẩy:
"Mời ông khó khăn quá."
Trán Lý Thuận Đức lấm tấm mồ hôi:
"Cậu hai đánh giá tôi cao quá."
Châu Dị:
"Tôi chưa bao giờ khinh địch."
Lý Thuận Đức mím chặt môi, cố ép mình bình tĩnh ngẩng đầu nhìn Châu Dị, nuốt nước bọt rồi nói:
"Cậu hai, tôi chỉ muốn hết lòng hiếu thảo với ông cụ. Còn về ân oán giữa cậu cả với cậu thì tôi không muốn can dự."
Châu Dị cười lạnh lùng rồi nói:
"Tôi không nhận ra ông lại là một người con có hiếu đó."
Lý Thuận Đức: "..."
Châu Dị rút điếu thuốc ra khỏi khóe miệng, tay vặn lấy điếu thuốc gãy làm đôi, sợi thuốc lá vụn rơi tứ tung, nói như thể vô tình:
"Ông muốn hiếu thảo với ông cụ đến bao lâu?"
Lý Thuận Đức đáp:
"Cho đến khi ông cụ trăm tuổi quy tiên, đến lúc đó tôi sẽ chủ động rời khỏi nhà họ Châu."
Châu Dị giọng bỡn cợt:
"Trăm tuổi quy tiên?"
Lý Thuận Đức nghe thấy tiếng cười của Châu Dị thì rợn gai ốc:
"Phải."
Châu Dị môi nở nụ cười, vẻ mặt thâm trầm nói:
"Chỉ sợ là tôi sẽ làm chú Lý thất vọng rồi. Có lẽ ông nội sẽ không sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuu-vat/3539426/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.