Châu Dị đột ngột đổi chủ đề khiến Khương Nghênh sửng sốt một chút rồi cô ngước mắt nhìn anh:"Sao cơ?"Châu Dị nhếch môi:"Em có tin những gì anh ta nói lúc em và anh ta ở phòng khách hôm nay không?"Nghe vậy, Khương Nghênh chợt nhận ra Châu Dị đang hỏi điều gì nên nói một cách cởi mở:
"Tôi tin."
Ánh mắt Châu Dị tối sầm lại, cảm thấy nghẹn lại nơi cổ họng.
Khương Nghênh đang suy nghĩ về những chuyện khác nên không nhận thấy sự thay đổi trên khuôn mặt của Châu Dị. Sau vài giây, cô nói tiếp:
"Khi ba mẹ tôi gặp tai nạn giao thông năm đó, Châu Diên mới bao nhiêu tuổi chứ? Chuyện ở Tây Giao lần này rõ ràng là nhắm vào chuyện năm đó, nên không thể nào liên quan đến anh ấy."
Khương Nghênh nói xong, Châu Dị khựng lại, anh nhướng mày:
"Phân tích theo lý trí nhỉ?"
"Trong tình huống này không thể cảm tính được."
Cô rất muốn điều tra rõ ràng vụ tai nạn giao thông năm đó, nhưng cho dù có muốn thế nào, cô cũng không thể tùy tiện bắt người nào đó gánh chịu.
Nghe xong lời giải thích của Khương Nghênh, lòng Châu Dị nhẹ bẫng, khóe môi lại cong lên:
"Nói như vậy nghĩa là em không tin anh ta."
Khi xe đến Vạn Hào, Khúc Tích đã đợi sẵn trong phòng riêng.
Mọi người đẩy cửa vào, Khúc Tích đứng lên khom lưng ôm Tô Dĩnh, rồi cô nắm lấy tay Khương Nghênh nháy mắt:
"Cậu muốn gọi món gì cũng được, đừng khách sáo với tôi."
Khương Nghênh trêu chọc, nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuu-vat/3539408/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.