Châu Dị là một người có vô số cách để quyến rũ người khác.
Khương Nghênh tựa chiếc eo thon thả vào bồn rửa mặt, nhìn anh nói với giọng điệu hờ hững:
"Vậy tôi sẽ quỳ xuống dập đầu trước anh?"
Châu Dị cười tủm tỉm nói:
"Quỳ xuống dập đầu thì không cần đâu, chỉ mong em nhớ lời sự tốt đẹp của tôi."
Khương Nghênh: "Rồi sau đó thì sao?"
Châu Dị giơ tay vén lọn tóc bên tai Khương Nghênh:
"Quỳ xuống làm chuyện khác."
Khương Nghênh: "..."
Làm xong thủ tục xuất viện rồi xuống lầu, đã có xe chờ ở cửa.
Tài xế nhìn thấy hai người, vội vàng xuống xe giúp mở cửa.
Châu Dị vẫn mặc chiếc áo sơ mi hôm qua, không chỉ bị đứt hai nút mà còn có vết máu khô trên đó.
Nếu không sở hữu ngoại hình điển trai, hình ảnh này rất có thể sẽ bị nhầm với một tên giang hồ xấu xa trên đường phố.
Tài xế liếc nhìn anh, lấy một chiếc hộp từ ghế phụ đưa cho anh:
"Anh Châu, luật sư Trữ bảo tôi mang quần áo sạch để anh thay."
Châu Dị nhận lấy, nói "cảm ơn", đặt tay lên nóc xe, ra hiệu cho Khương Nghênh lên xe.
Khương Nghênh cúi xuống và ngồi vào, theo sau là Châu Dị.
Thật ra Châu Dị là người rất ưa sạch sẽ, có thể mặc bộ quần áo này một ngày một đêm đã là cực hạn rồi.
Nhìn quần áo do người thân tín của Tần Trữ mang đến, Châu Dị cởi chiếc áo sơ mi dính bẩn ra thay, đang cúi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuu-vat/3539400/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.