Châu Dị vừa dứt lời, trợ lý Trần lập tức như con đà điểu, yên lặng, ngoan ngoãn, thật thà.
Và rồi nhiệt độ trong xe tăng lên, Khương Nghênh ngủ càng lúc càng sâu.
Ngược lại, trên trán Châu Dị lại lấm tấm mồ hôi.
Trợ lý Trần nhìn Châu Dị qua gương chiếu hậu. Mấy lần muốn bật miệng hỏi có cần giảm nhiệt độ hay không.
Tìm việc không dễ nên phải ngậm miệng, phải trân quý thôi.
Cũng còn một phần ba quãng đường là xuống cao tốc, tuyết bắt đầu rơi bên ngoài cửa sổ.
Sau hơn mười phút, có thể thấy tầm nhìn đang xuống thấp ngoài cửa sổ.
"Sếp Châu."
Trợ lý Trần hỏi nhỏ.
Châu Dị ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt lóe lên nét bực bội.
"Ừ?"
Trợ lý Trần họ nhẹ vài tiếng.
"Tuyết rơi rồi, giờ ngoài cửa sổ tầm nhìn dưới một mét, tôi lo trong tình hình này chẳng bao lâu nữa đường cao tốc sẽ đóng.
Châu Dị trầm giọng:
"Chạy nhanh lên, xuống cao tốc trước khi đóng đường."
Trợ lý Trần: "..."
Tiếng ong ong vang lên trong đầu trợ lý Trần, anh cảm giác mình đã hỏi thừa.
Khoảng nửa tiếng, trợ lý Trần diễn một màn tốc độ và kích thích. Đèn pha đèn gần thay đổi liên tục cuối cùng cũng xuống được cao tốc trước khi đóng cao tốc.
Ngay vào lúc ra khỏi đường cao tốc, trợ lý Trần thở dài, ngẩng đầu nhìn vào kính chiếu hậu.
Trợ lý Trần vốn nghĩ rằng sếp mình có thế nào cũng khen mình vài câu.
Ấy vậy mà lại nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuu-vat/3539386/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.