Khương Nghênh tay đang giữ cốc trà chợt siết chặt. Đầu ngón tay hơi run rẩy.
Châu Dị dứt lời thấy Khương Nghênh không đáp lại bèn lại hạ giọng nói tiếp:"Vợ?"
Khương Nghênh đưa mắt nhìn Khúc Tích: "Còn không tắt máy?"
Khúc Tích nghe nói khựng lại vài giây rồi vội vàng tắt máy.
Nhìn thấy màn hình tối lại, Khúc Tích bừng tỉnh khỏi sự kinh ngạc vừa rồi."Ui trời! Hai người với nhau... Châu Dị tán cậu như vậy à? Cái đấy thì ai mà có thể chống lại được..."
Khương Nghênh không lên tiếng, đưa tay đẩy Khúc Tích."Đưa di động cho tôi, hoặc là cậu thanh toán, chọn một đi."
Khúc Tích nhanh chóng đưa di động bằng hai tay."Mẹ tôi từ bé dạy tôi là bỏ mạng chứ không bỏ tài."
"Để mai mốt tôi hỏi dì."
Trong căn phòng riêng cách vách.
Châu Dị tựa người vào thành ghế, đầu ngón tay đang đùa với chiếc di động đã bị bẻ gãy.
Một người đàng ông ngoài bốn mươi ngồi bên cạnh đang bàn dự án với anh, Châu Dị cầm di động chống dưới cằm, hỏi với vẻ hờ hững."Đáng tin không?"
Người đàn ông nghe Châu Dị hỏi thì trở nên hưng phấn, đưa tay chống vào lưng tựa của ghế Châu Dị đang ngồi."Đương nhiên rồi. Sếp Châu, hai chúng ta quen biết nhau lâu như vậy rồi, tôi còn bẫy cậu sao?"
Châu Dị cười nửa miệng."Bẫy tôi thì không đến nỗi, nhưng sao tôi nghe nói cách đây ít lâu anh cũng lôi Châu Diên vào hội?"
Người đàn ông khựng lại, vẻ mặt trở nên thiếu tự nhiên. "Đâu có chuyện đó đâu."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuu-vat/3539382/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.