Khương Nghênh hỏi rất thẳng thừng.
Vương Thành nhíu mày.
"Tôi... tôi không biết."
Khương Nghênh nhìn anh ta với ánh mắt sắc lạnh.
"Không biết?"
Vương Thành bắt trúng ánh mắt sắc bén của Khương Nghênh, những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán rơi xuống.
"Tôi... tôi thực sự không biết, tôi không quen anh ta. Lúc đó tôi chỉ là một công nhân sửa chữa, anh ta nói cho tôi số tiền, bảo tôi giao xe cho anh ta, khi đó tôi đang chuẩn bị cưới, thiếu tiền quá nên là..."
Vương Thành càng nói càng chột dạ, càng nói càng nhỏ dần rồi im lặng.
Khương Nghênh ngồi ở ghế lái, vẻ mặt không biết là vui hay giận.
Cô cũng đoán được kết quả sẽ thế này.
Bất kỳ ai làm chuyện này cũng không thể nào để lại dấu vết để cho người ta nắm thóp.
Khương Nghênh trấn tĩnh trở lại, cô lại nói.
"Anh còn nhớ hình dáng người đàn ông đó không?"
Vương Thành đưa tay lau mồ hôi trán.
"Thời gian cũng lâu quá rồi, tôi... không còn nhớ rõ nữa. Tôi chỉ nhớ đối phương là một người đàn ông trung niên, khi đó độ tuổi cũng 50 rồi, ăn mặc thì khá sang trọng, nhưng mà..."
Vương Thành nói rồi lại do dự một lúc.
Khương Nghênh tiếp lời.
"Nhưng mà sao?"
Vương Thành nhìn sang Khương Nghênh.
"Tuy anh ta mặc sang trọng, cả người đều là hàng hiệu, nhưng không mấy khó nhận ra anh ta thực sự chẳng có tiền gì."
"Là sao?"
Vương Thành.
"Người thực sự có tiền đều có khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuu-vat/3539365/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.