Châu Dị như thể đang thì thầm với Khương Nghênh, nhưng lại chẳng hề nén giọng.
Khương Nghênh xoay đầu nhìn anh, thấy sự chân thành trong ánh mắt cười của anh, những lời cô muốn cảnh cáo chợt nghẹn lại nơi cổ họng.
Tục ngữ nói rất đúng, không ai đánh kẻ chạy lại, huống chi hôm nay phải diễn màn kịch này cho Tô Dĩnh xem. Khương Nghênh không thể làm chuyện ăn cháo đá bát được.
Khương Nghênh cân nhắc thiệt hơn, cúi đầu nếm một miếng rồi trả lời.
"Vị cũng ngon đó."
Châu Dị mỉm cười không lên tiếng.
Châu Dị quen với việc nắm bắt lòng người, anh nhận ra sự ẩn nhẩn nơi Khương Nghênh, nên sau đó rất yên ắng. Cả buổi với thái độ khiêm tốn và nói chuyện với Tô Dĩnh.
Ban đầu, hai người đang nói chuyện về phong cảnh con người của Bạch Thành, cuối cùng nói chuyện này xọ chuyện kia, không biết làm thế nào câu chuyện lại chuyển hướng đến thân thế của Châu Dị.
Tô Dĩnh hỏi Châu Dị.
"Mẹ kế hà khắc với cháu, vậy còn ba cháu thì sao?"
Châu Dị vẻ mặt thản nhiên.
"Cũng chẳng tốt gì cho cam."
"Sao lại như vậy?"
"Có lẽ là thấy cháu là một cái đuôi, ảnh hưởng đến tình cảm của ông với người vợ hiện tại."
Tô Dĩnh nghe vậy, không kiềm được mà đỏ mắt.
"Rõ ràng là ông ấy thời trẻ phạm lỗi, chuyện này liên quan gì đến trẻ con?"
Châu Dị nhổm người lấy đũa dùng chung gắp thức ăn cho Tô Dĩnh, cười nói.
"Dì, không phải ai cũng lương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuu-vat/3539360/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.