Con người Châu Dị có độc, giống như anh túc vậy.
Khương Nghênh bị anh hôn đến mức dần dần bủn rủn, cho đến khi eo cô bị đè sát bức tường phía sau.
Nụ hôn kết thúc, Châu Dị kề trán mình vào sát trán cô, cười thầm.
"Đến phòng của em?"
Khương Nghênh khép hờ mắt nhìn anh.
"Châu Dị, anh không treo biển hành nghề đúng là đáng tiếc."
Châu Dị cười nửa miệng.
"Miễn phí chẳng phải tốt hơn sao?"
Khương Nghênh mấp máy đôi môi:
"Đồ rẻ chẳng có gì tốt cả."
Châu Dị đồ rẻ chẳng có gì tốt cuối cùng vẫn dựa vào ý chí ngoan cường mà leo lên được giường của Khương Nghênh.
Vừa đến nửa chừng, Khương Nghênh cấu bàn chân trắng ngần đá anh.
Thân người Châu Dị khựng lại, vì khống chế, đôi bàn tay xuôi hai bên thân Khương Nghênh lộ rõ cơ bắp.
Giọng Châu Dị trầm ấm, thu hút có đôi chút lấy lòng: "Hử?"
Khương Nghênh ngửa đầu nhìn anh, dưới ánh trăng, cả người cô trắng sáng.
"Anh nghĩ cách gì chặn miệng mấy người đó đi."
Châu Dị biết rõ nhưng còn cố hỏi:
"Cái gì?"
Khương Nghênh cong chiếc eo thon rụt người lại.
"Anh nói xem?"
Một tay Châu Dị giữ chặt vòng em cô rồi ấn xuống dưới.
"Anh sẽ cố."
"Là bắt buộc, không phải cố."
Lúc này Châu Dị đã giương cung, không thể không bắn, anh ép người mình xuống, rồi nói với giọng thật trầm.
"Được, bắt buộc."
Sang hôm sau, sự việc qua một đêm cơ bản là ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuu-vat/3539346/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.