Từ lúc Khương Nghênh bước vào cửa, cho đến khi Lạc Hàm thừa nhận, khoảng chưa đến một tiếng.
Sau khi Lạc Hàm thừa nhận, gương mặt ửng đỏ, đưa tay ra với Khương Nghênh.
"Tôi đã thừa nhận rồi, hãy giao USB cho tôi."
Khương Nghênh nhìn cô lạnh lùng.
"Lẽ nào cô không thấy áy náy gì sao?"
Khương Nghênh tự cho rằng mình xử lý không ít vụ khó nhằn trong giới giải trí, tuy có một bộ phận người vì tiền đồ của mình mà gây ra nhiều chuyện lợi mình hại người, nhưng sau khi bị bắt mà có thể vẫn hống hách thế này thì Lạc Hàm là người đầu tiên.
Đối mặt với câu trả lời của Khương Nghênh, Lạc Hàm chẳng hề thấy có hối hận. Cô ta bậm môi, châm chọc.
"Nếu muốn trách thì chỉ là trách cô ta ngu ngốc."
Lạc Hàm nói xong, Thiệu Hạ đứng bên cạnh đang phát run như cầy sấy nhào thẳng đến, đầu tiên là tát cô ta một cái sau đó thì khóc thật to.
"Tôi đã làm gì đắc tội với cô đến khiến cô phải hủy hoại sự trong sạch của tôi trước mặt bao nhiêu người?"
Tát tai này của Thiệu Hạ khá mạnh, mặt Lạc Hàm bị đánh đến méo mó.
Lạc Hàm trừng mắt nhìn Thiệu Hạ.
"Bình thường cô đối đầu với tôi còn ít sao?"
"Vậy cô cũng không thể nào làm ra chuyện này được! Cô có biết danh tiếng của một người nghệ sĩ quan trọng thế nào không?"
Thấy hai người sắp quần đánh nhau, Khương Nghênh lo lắng sẽ có chuyện bèn bước lên kéo Thiệu Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuu-vat/3539338/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.