Khúc Tích ồn ào vì say xỉn xong thì lảo đảo bước đến cột điện trước mặt khom lưng nôn thốc nôn tháo.
Khương Nghênh không ngờ là cô lại say đến mức ấy, chau mày bước lên vỗ vỗ lưng giúp cô.
"Tớ đi mua cho cậu chai nước suối?"
Khúc Tích một tay chống ở cột điện, nói năng không rõ lời.
"Đi đi đi, đi mau!"
Khương Nghênh mua nước suối rồi quay lại, Khúc Tích đã nôn xong và ngồi bên vệ đường cảm thán cuộc đời.
Khương Nghênh vặn nắp chai nước đưa cho cô, Khúc Tích cầm lấy và uống một ngụm súc miệng, sau đó lại uống ừng ực.
"Cái loại trai đẹp ấy mà, chỉ có thể vô tình gặp được chứ không thể mong cầu gì, đặc biệt là cái loại chung tình, nhiều tiền mà đẹp trai đó."
Khương Nghênh đứng trước mặt Khúc Tích, mỉm cười, cô cúi nhìn đồng hồ trên tay rồi đưa một tay thử đỡ Khúc Tích lên.
"Tớ đưa cậu về?"
Khúc Tích lắc đầu.
"Không cần, để tớ gọi xe."
Khương Nghênh:
"Cậu say tới mức này rồi, chắc chắn ổn không?"
Khúc Tích ngẩng đầu nhìn Khương Nghênh. Nói cứng:
"Ai nói tớ say chứ? Tớ đang buồn thôi, có biết là tớ đã chuẩn bị biết bao nhiêu cho buổi họp mặt hôm nay không?"
Khương Nghênh cười nhạo:
"Biết, đúng là chuẩn bị không ít. Đặc biệt là tốn không ít tiền."
Không nhắc đến tiền thì không sao, vừa nhắc đến tiền, Khúc Tích chợt cảm thấy xót lòng mề.
Thấy bộ dạng tiếc của của Khúc Tích, Khương Nghênh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuu-vat/3539323/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.