Quan Luy uống rượu, khóc đến thở không ra hơi.
Châu Dị đứng yên như trời trồng, khóe môi ngậm điếu thuốc, mặc cho Quan Luy ôm anh.
Quản lý của Quan Luy đứng bên cạnh, tuy biểu cảm có vẻ bối rối, chẳng biết làm gì, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ dễ dàng nhận ra niềm vui ẩn chứa dưới đáy mắt cô ta.
Khương Nghênh khép hờ mắt, rời đi trên đôi giày cao gót.
Thích?
Hừ!
Sau khi Khương Nghênh rời đi thì không về khách sạn nữa. Cô lấy di động gọi cho Kiều Nam, bảo Kiều Nam đưa cô về nhà.
Kiều Nam chạy ra khỏi khách sạn, nhìn thấy Châu Dị và Quan Luy, cô có hơi sửng sốt. Cô bặm môi chạy về bãi đỗ xe.
Khương Nghênh đứng ở một nơi trong bãi đỗ xe khách sạn chờ Kiều Nam.
Kiều Nam lái xe đến trước mặt cô, hạ cửa xuống gọi cô.
"Trưởng phòng Khương!"
Khương Nghênh nghe thấy ngẩng đầu lên, vẻ mặt lãnh đạm.
"Ừ."
Khương Nghênh dứt lời, mở cửa chỗ ghế lái phụ rồi khom lưng bước lên.
Kiều Nam xoay đầu nhìn cô, thấy vẻ mặt cô thản nhiên, bèn nói.
"Lúc nãy em thấy Sếp Châu và Quan Luy ở cổng khách sạn."
Ánh mắt Khương Nghênh nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Tôi cũng nhìn thấy rồi."
Kiều Nam dường như không cam tâm.
"Trưởng phòng Khương, chị không thấy buồn à?"
Khương Nghênh nở nụ cười.
"Tại sao tôi phải buồn?"
Kiều Nam:
"Chị... chị với Sếp Châu rõ ràng là..."
Kiều Nam nói giữa chừng rồi im lặng, nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuu-vat/3539302/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.