Khi Châu Dị ngã người đè xuống, Khương Nghênh cắn vào môi anh, cố tình cắn xé.
Châu Dị nghiêng đầu, ngửi thấy mùi máu của mình.
"Em cắn tôi?"
Châu Dị đưa tay vuốt lấy máu đang chảy từ môi mình, nhếch miệng nhìn Khương Nghênh.
Khương Nghênh nhìn gương mặt đểu giả của Châu Dị, lòng chợt dâng lên một nỗi uất nghẹn.
"Anh muốn điên không?"
Châu Dị nhận ra suy nghĩ của Khương Nghênh, bật cười.
"Vì em thấy buồn nên muốn xem tôi là chỗ phát tiết?"
Khương Nghênh đàng hoàng thừa nhận.
"Đúng, anh có cho hay không?"
Châu Dị lùi ra sao nửa bước, hai tay đút túi.
"Nếu tôi nói không thì sao?"
Khương Nghênh nhìn xuống, vuốt ve lại chiếc áo bị gấp do Châu Dị đè lên.
"Nếu không cho thì sau này anh đừng có tìm tôi nữa."
Khương Nghênh vừa dứt lời, xoay người ra cửa chuẩn bị mở cửa.
Châu Dị bước lên, một tay chống lên thành cửa trên đầu cô, ép sát người cô, bật cười.
"Cho, Trưởng phòng Khương muốn điên, chắc chắn là tôi sẽ điên cùng. Không thể nào để em ra ngoài cắm sừng cho tôi được."
Khương Nghênh trước sau vẫn không quay đầu lại, cô bị Châu Dị đè lên cánh cửa, suýt thì ngã quỵ.
Xong việc, Châu Dị ôm cô đi về phía sô pha, cằm Khương Nghênh gác trên vai anh, giọng nói có vẻ biếng nhác.
"Châu Dị."
Châu Dị giọng trầm bổng mang ý cười.
"Em mệt rồi?"
Khương Nghênh nghiêng đầu, nhìn yết hầu anh đang chuyển động.
"Anh thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuu-vat/3539300/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.