Làn nước tưới mát suối nguồn tâm hồn, từ trong ra ngoài như được lột tẩy sạch sẽ, hơi ấm vờn quanh chớp mũi, tiếng nước vẩy ào ạt cách một tấm màn, Mộc Yến Đông choàng mở mắt.
''Đệ thích nghịch nước lắm à?'' Mộc Yến Đông nghe mình cất giọng.
''Dạ thích lắm, muốn qua chơi với huynh ghê.'' Vưu Minh phấn khởi lên tiếng.
Mộc Yến Đông nhẩm ''chậc'' đúng là con nít ham vui, ngoài mặt điềm tĩnh nói:
''Đệ quẩy ít thôi, thân người chút xíu trượt chân thì nguy.''
Cách một khoảng mà Mộc Yến Đông còn nghe được tiếng cười hí hoáy của nhóc con: ''Có té cũng còn Đông ca mà, sợ gì.''
Mộc Yến Đông lắc đầu hết nói nổi, nhóc này làm quá rồi, làm như y là vị cứu tinh vậy.
''Đông ca, huynh giống như một vị cứu tinh vậy.''
Mộc Yến Đông ngoáy tai dính tí nước, sợ mình nghe lầm: ''Hở?''
Vưu Minh cao giọng như muốn hét banh cả tòa nhà: ''Ta nói huynh giống như vị cứu tinh.''
Tiểu Yến Đông hiện hồn thầm nêu ý kiến trong lòng: ''Chậc, nhóc này rớt nước úng não rồi.''
Mộc Đông Đông rầu rĩ sa sầm mặt: ''Đúng vậy, phải là chổi tinh(*) mới đúng.''
(*) chổi tinh = sao chổi
Mộc Yến Đông không mặn không nhạt nhỏ giọng tự nói tự nghe: ''Đệ đánh giá ta quá cao rồi.''
Đêm qua Lâu Bảo Thoa tỉ mỉ sắp xếp phòng ngủ riêng biệt, lều doanh rộng lớn đầy đủ tiện nghi quả thực cấp bậc xa vời không chỉ từng góc chăn gói bông đến cả huân hương thượng hạng chinh phục giấc ngủ thư thái cả người, có thể nói trải qua một kiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuu-minh-long-tai-yen-dong/514455/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.