Chương trước
Chương sau
Và…mỗi ngày đều trôi qua như vậy. Nguyệt Oản Oản sống trong sự dày vò của mẹ chồng và tình địch. Những lúc bình yên nhất chắc là lúc cùng bà nội uống trà trò chuyện.

“Cũng đã một tuần rồi, cháu có đỡ hơn chút nào không?”

Nguyệt Oản Oản cẩn thận đưa ly trà ấm đặt lên tay bà

“Dạ! Cháu vẫn ổn ạ!”

Bà nội dịu dàng vuốt ve mái tóc dài của Oản Oản. Bà nhìn cô, ánh mắt để lộ sự lo lắng

“Cháu ốm đi nhiều rồi! Khi Khuynh về, bà nội làm sao nhìn mặt nó đây?”

Nguyệt Oản Oản mỉm cười nắm lấy bàn tay nhăn nhún của bà

“Đâu có! Cháu đã mập lên vài ký đó chứ!”

Nguyệt Oản Oản và bà nội đang nói chuyện rất vui vẻ thì mẹ chồng của cô đến. Như thường lệ, bà ngoan ngoãn hỏi thăm bà nội, trò chuyện với bà nội một vài câu rồi nhìn sang cô.

“Oản Oản, Lưu Ly cảm thấy không khoẻ, con giúp mẹ đưa con bé đi bệnh viện có được không? Tay mẹ có hơi đau nên không tiện lái xe!”

Đưa Lưu Ly đi khám bệnh sao? Mẹ chồng làm vậy có thấy buồn cười quá không? Ai cùng biết Lưu Ly muốn giật chồng của Oản Oản, không tách hai người ra thì thôi đằng này lại bảo chính thất đưa tiểu tam đi bệnh viện. Suy nghĩ của mẹ chồng đúng là khác xa người bình thường mà. Nhưng nếu Oản Oản không đi, bà ấy lại có cớ để trách mắng cô.

Sắc mặt của Oản Oản hoàn toàn thay đổi, cô không biết mình nên biểu lộ cảm xúc gì đây?

MỘT PHÒNG KHÁCH SẠN TẠI LONDON

Mộ Khuynh lúc này đang chuẩn bị đi gặp đối tác. Anh đứng trước chiếc gương to, cẩn thận chỉnh trang y phục, chải chuốt lại tóc tai.

Vỹ Khiếu từ phòng tắm bước ra

“Sếp, tôi nghe nói phu nhân ở Mộ gia sống không được tốt lắm!”

Nghe đến đây Mộ Khuynh dừng động tác tay, mày cau lại, anh đưa mắt nhìn hình ảnh phản chiếu của Vỹ Khiếu trong gương

“Nói rõ hơn đi”

Vỹ Khiếu ấp úng một lúc, nội tâm không ngừng đấu tranh khốc liệt khiến đầu anh muốn nổ tung. Một lúc sao anh cố hít thở đều rồi nói

“Là…bà chủ và tiểu thư Lưu Ly…”

Mộ Khuynh thở dài, đưa tay xoa xoa mi tâm

“Mẹ của tôi? Bà ấy vẫn chưa chấp nhận Oản Oản vậy thì kêu cô ấy đến Mộ gia làm gì?”

Vỹ Khiếu có chút căng thẳng

“Tôi nghe người ở đó nói, buổi tối sau khi tiễn sếp ra sân bay thì phu nhân đã bị gọi đến Mộ gia. Lúc đó trời mưa to, cổng chính đóng chặt, không ai ra mở cửa cho phu nhân, phu nhân phải tự mình cố gắng mở cổng. Khi vào được bên trong, phu nhân lại…lại…”

“Nói tiếp!”

“Phu nhân…bị nhốt ở bên ngoài đến khi trời sáng.”

Mộ Khuynh tức giận quay người lại nhìn Vỹ Khiếu. Ánh mắt bừng lên cơn giận dữ. Mộ Khuynh cố nén tức giận, anh hít một hơi thật sâu

“Mẹ đúng là ngày càng quá đáng!”

Luồng sát khí chạy dọc sóng lưng, Vỹ Khiếu có hơi rùng mình, anh chưa từng nhìn thấy Mộ Khuynh tức giận như vậy.

“Sếp, vậy chúng ta có nên…”

“Chuẩn bị một căn biệt thự ở Đức. Sau khi hoàn tất thì lập tức đưa mẹ tôi sang đó. Nhớ kỹ, chỉ có một người, là mẹ tôi!”

Vỹ Khiếu cúi đầu rồi lập tức đi làm việc. Có vẻ lần này Mộ Khuynh đã hạ quyết tâm, nếu không thay đổi được suy nghĩ của bà ấy vậy chỉ còn cách tách họ ra thôi.

Nguyệt Oản Oản đang lái xe đưa Lưu Ly đến bệnh viện, không hiểu vì lý do gì mà cô ta nhất quyết phải ngồi ở ghế phụ.

“Oản Oản, chị nhớ phải lái xe thật cẩn thận đó, nếu không sẽ không thể gặp lại anh Khuynh đâu!”

Nguyệt Oản Oản mặc kệ cô ta muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm. Cô đưa tay mở nhạc với âm thanh max volume.

Thấy Oản Oản hoàn toàn làm lơ mình, Lưu Ly có chút khó chịu, cô ta liếc Oản Oản một cái

“Chị Oản Oản, bật nhạc quá lớn rất nguy hiểm đó!”

Và tất nhiên Oản Oản không hề nghe những lời cô ta nói. Cô rất tập trung vào việc của mình. Khi nhìn thấy tín hiệu đèn đỏ, Oản Oản đạp phanh xe nhưng chiếc xe vẫn không dừng lại.

“Cái…”

Cô hoảng sợ liên tục đạp phanh nhưng có vẻ nó đã bị hỏng.

“Chị Oản Oản, đèn đỏ, đèn đỏ! Vượt đèn đỏ là vi phạm pháp luật đó!”

Nguyệt Oản Oản đang rất sốt ruột nhưng Lưu Ly lại có vẻ thích thú, cô ta còn không ngừng chí choé bên tai.

Không còn cách nào khác, Oản Oản đành vượt đèn đỏ. Cũng may mắn rằng ở đây không có chiếc xe nào. Cứ chạy trước rồi tìm cách dừng chiếc xe lại sau.

“Ôi kìa chị Oản Oản, sao chị lại vượt đèn đỏ chứ? Cũng may là không có xe, nhỡ có thì phải làm sao?”

Oản Oản có chút tức giận, cô lườm Lưu Ly

“Cô làm đúng không?”

Lời của Oản Oản khiến Lưu Ly giật mình, cô ta im lặng một lúc rồi cười phá lên

“Chị điên à? Tôi vẫn còn muốn sống thêm vài năm nữa!”

Còn một đoạn nữa là lên đường cao tốc. Vốn ở gần nhà cũng có một bệnh viện nhưng Lưu Ly nhất quyết không chịu, cô ta cứ muốn phải đi đến bệnh viện ở trung tâm thành phố.

“Lưu Ly, cô biết tình trạng chiếc xe rồi. Hay tôi tìm đại một bệnh viện nào đó được không?”

Lưu Ly khó chịu đạp vào cửa xe

“Chị nghĩ tôi là ai mà bảo tôi vào những bệnh viện nhỏ đó? Những cái bệnh viện rìa rìa này cơ sở vật chất thì thấp kém, trang thiết bị thì lạc hậu. Nhỡ đâu họ khám sai thì phải làm sao?”

Nguyệt Oản Oản nghiến răng, cố nén cơn tức giận

“Nếu lên đường cao tốc thì sẽ rất nguy hiểm”

“Tôi mặc kệ!”

“Hết cách rồi, cùng lắm thì…” Oản Oản nghĩ. Ông trời sẽ không lạnh lùng với cô vậy đâu. Chỉ là lên đường cao tốc thôi mà, cẩn thận một chút chắc chắn sẽ không sao.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.