Mỗi ngày Mộ Khuynh đều dậy sớm đi chợ. Dù anh không biết nấu ăn nhưng vì Oản Oản anh đã cố gắng học cách nấu từ bác sĩ Phúc Quân, dù là một bác sĩ nhưng khả năng nấu ăn của Phúc Quân chẳng thua đầu bếp nhà hàng năm sao là mấy. Để bồi dưỡng cơ thể cho Oản Oản, Mộ Khuynh phải nấu ăn theo một hệ thống dinh dưỡng nhất định.
"Oản Oản, đến giờ ăn rồi!"
Cầm trên tay bát cháo nóng hổi, Mộ Khuynh nhanh chóng đi đến chỗ Oản Oản. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, thổi đến khi bát cháo chỉ còn chút hơi ấm thì mới đút cho cô ăn.
"Em nói"A" đi!"
Nguyệt Oản Oản mỉm cười, đánh nhẹ lên tay Mộ Khuynh một cái
"Em có phải là con nít đâu"
"Đối với anh em lúc nào cũng là em bé!"
Những lời nói của Mộ Khuynh quá sến súa đến nổi Phúc Quân đang làm việc gần đó nghe thấy cũng nổi hết cả da gà. Còn Oản Oản thì cười híp cả mắt, không ngờ người như Mộ Khuynh lại có ngày thốt ra câu này.
"A"
Phúc Quân mỗi ngày đều ăn cẩu lương của hai người, dù cố gắng phớt lờ nhưng nó cứ văng vẳng bên tai. Anh đau đầu xoa xoa mi tâm
"Phải nhanh chóng giúp cô ấy khoẻ lại thì mình mới được giải thoát!"
Mỗi ngày đều trôi qua như thế. Một tuần sau vết thương của Oản Oản hoàn toàn hồi phục. Suốt một tuần qua, việc chuẩn bị cho hôn lễ Mộ Khuynh đều giao cho Lý Tinh và Vỹ Khiếu còn mình chí chú tâm vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vut-mat/3599571/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.