Mộ Khuynh lái xe đưa cô đi đến bờ sông gần đó. Anh dừng xe, tháo dây an toàn rồi xuống xe. Nguyệt Oản Oản cũng hiểu chuyện mà xuống theo. Trước mặt Oản Oản lúc này là một cảnh tượng vô cùng lãng mạn, phải nói là so beautiful! Còn gì tuyệt vời hơn ngắm ánh hoàng hôn phản chiếu trên bề mặt dòng nước trong veo chứ. Được nhìn ngắm cảnh đẹp này khiến mọi sự mệt mỏi trong người Oản Oản tan đi mất.
Mộ Khuynh nhìn thấy gương mặt vui vẻ của Oản Oản thì tỏ ra hài lòng
"Cô cảm thấy thế nào?"
"Rất tuyệt!"
Cả hai im lặng ngắm hoàng hôn một lúc lâu. Nguyệt Oản Oản thỉnh thoảng lại lén nhìn Mộ Khuynh. Dưới sắc đỏ của ánh hoàng hôn, những đường nét sắc sảo trên gương mặt của Mộ Khuynh càng thêm nổi bật. Dáng vẻ say mê ngắm hoàng hôn này của anh đúng là ngọc thụ lâm phong, chẳng trách có nhiều cô gái thích anh đến như vậy. Nguyệt Oản Oản bất giác cất lên câu hỏi
"Sếp, sao anh lại đưa tôi đi ngắm hoàng hôn?"
Như bị hỏi trúng tim đen, Mộ Khuynh có chút ngập ngừng
"À thì...tôi thấy cô dạo này căng thẳng quá nên muốn giúp cô thư giãn"
"Sao anh lại muốn giúp tôi thư giãn?"
"Vì khi cô thư giãn thì nấu ăn sẽ ngon hơn"
Nguyệt Oản Oản mỉm cười, "nói dối như vậy mà cũng nói được, khả năng nói dối của anh tệ quá sếp à!" Oản Oản thầm nghĩ.
Kì thực, việc một ông chủ quan tâm nhân viên đã lạ lắm rồi đằng này còn giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vut-mat/3599564/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.