Động tác thêm lửa của Mục Tiểu Văn ngừng lại, vẻ mặt xấu:
- Thật sao?
- Ngươi nói xem? – Hướng Mị trợn tròn hai mắt.
Chuyện này đúng là đả kích lớn với Mục Tiểu Văn, nàng cố đứng thẳng người, vật trong tay buông cũng không được mà không buông cũng không xong. Trộm nhìn Phương Mặc nàng như muốn tìm chút trợ giúp nhưng lại phát hiện hắn đang cười. Trừng mắt nhìn hắn thêm một cái, hắn cười lại càng lớn tiếng.
Nàng làm một động tác muốn đánh thì Phương Mặc đi tới, ôm lấy vai nàng, sau đó đá mắt về phía Hướng Mị:
- Lão đầu, thức ăn của nương tử ta nấu khi nào thì không thể ăn được?
- Lúc nào cũng không thể ăn được. – Tròng mắt Hướng Mị càng tròn hơn.
- Lão đầu, tuổi đã nhiều rồi mà còn không hiểu nói chuyện như thế nào sao? Lão không biết rằng đôi khi quá mức thành thật sẽ đắc tội với người khác ư? – Phương Mặc chớp mắt một cái.
- Ngươi… – Hướng Mị mở miệng định mắng to nhưng lời còn chưa dứt thì đột nhiên tỉnh ngộ lại, nhất thời cười ha ha. Tiếp đó, Phương Mặc cũng cười rộ lên. Ngay cả mấy thị nữ và người sai vặt cũng nhấp miệng cười trộm.
Mục Tiểu Văn lúc này mới kịp phản ứng, vốn tưởng Phương Mặc thay nàng báo thù, ai dè hắn vẫn giống như trước kia thích trêu cợt nàng.
Nàng xoay người sang chỗ khác không thèm để ý tới, Phương Mặc cười một trận mới dừng lại, hai tay ôm lấy vai nàng đem nàng kéo quay lại, trong mắt vẫn tràn đầy ý cười, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vut-di-nuong-nuong/1618249/chuong-110.html