Bước chân Lý Vân Thượng cũng nhẹ nhàng hơn, hắn đi tới ngự thư phòng xử lý hết đống tấu chương để giết thời gian nhàn rỗi này. Khi gần đêm, Ngọc Minh Đức trở về, Lý Vân Thượng vội vàng đứng lên khiến cho Ngọc Minh Đức cả kinh thối lui về sau mấy bước.
- Thế nào?
- Bẩm hoàng thượng, vị Mục công tử kia không rõ tung tích, người cũng không biết đi về phương nào.
- Đi tìm tiếp. – Lý Vân Thượng ngây ngốc nửa ngày mới hạ lệnh.
- Hoàng thượng…!
- Đi tìm tiếp!
- … Dạ! – Ngọc Minh Đức lui xuống. Lý Vân Thượng đứng ở ngự thư phòng nhìn hai bên cung nữ đứng im lặng, không hiểu sao hắn thấy trong căn phòng này chỉ còn có mình hắn, sự thiếu vắng làm cho trái tim người ta băng giá.
Trở lại tẩm cung, đầu óc không yên mà đợi tới hừng đông, trên khuôn mặt tuyệt sắc của vị tân hoàng đế không tìm thấy nửa điểm trầm ổn ngày thường, giống như hắn đã giải phẫu biến thành một người khác.. sợ hãi, suy yếu tới mức khao khát chút an ủi..
- Hoàng thượng, vẫn là không có người này. – lúc dùng bữa thì Ngọc Minh Đức trở về, sắc mặt vốn là bất lực lại gia tăng thêm sợ hãi. Lần đầu tiếp xúc với vị tân hoàng này lão chỉ thấy đây là một người không thể nào dò ra được tâm ý.
- Đi tìm tiếp!
- Hoàng thượng… – Ngọc Minh Đức chảy mồ hôi ròng ròng.
- Đi tìm tiếp!
- … Dạ!
Người quay trở về lại một lần nữa bị sai đi. Ngọc Minh Đức cẩn thận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vut-di-nuong-nuong/1618233/chuong-94.html