- Tiểu Văn, nàng đừng về nhà nữa có được không? Ở lại bên ta có được không?
Hắn vừa nói xong thì cũng phát hiện ra trên mặt Mục Tiểu Văn ướt đẫm nước mắt.
Mục Tiểu Văn che mặt, nước mắt không ngừng từ khe tay chảy ra, làm cách nào cũng không ngừng được. Khóc không thành tiếng, thân thể cũng trở nên nhẹ hẫng, trống rỗng, Đúng rồi, nàng không trở về, nàng không thể trở về!
Đây mới chính là hiện thực đối với nàng!
Trốn tránh, không dám đối diện, chỉ nhìn cho qua và tiếp tục trốn tránh. Cái gì mà ném đá thử nghiệm, đều là lừa người dối mình hết! Phải làm sao mới có thể trở về được đây? Nàng không phải là một đứa trẻ mồ côi, nàng còn có mẹ, có bạn bè; nàng cũng không phải là một cô hồn.. không có cách nào thờ ơ xem mọi chuyện như không có để bắt đầu một cuộc đời hoàn toàn mới.
Nhưng mà, nàng không thể trở về được!
Tất cả mọi mối quan hệ, mọi tình cảm đều bị thời gian nhẫn tâm chặt đứt hết thảy!
Máu và nước mắt…!
Thân thể Mục Tiểu Văn chao đảo một cái rồi đổ xuống. Phương Mặc bay nhanh tới đem nàng ôm chặt vào lòng ngực rồi rời xa vách núi nguy hiểm. Phương Mặc nhìn lại Mục Tiểu Văn nằm trong lòng, nàng sớm đã hôn mê bất tỉnh, trên mặt vẫn còn vệt vệt nước mắt.
Phương Mặc cúi đầu, thì thầm nói:
- Tiểu Văn, phải làm sao thì mới không để nàng rời xa đây?
Từ khi Mục Tiểu Văn ngất đi nằm ngủ mê man, Phương Mặc đều ở bên cạnh túc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vut-di-nuong-nuong/1618224/chuong-85.html