Thanh âm Mục Tiểu Văn có chút khàn khàn từ trong chiếc áo ngủ bằng gấm truyền ra:
- Khinh huynh! Ta không có việc gì?
Khinh Phong nghe thấy vậy lạnh lùng nhìn Phương Mặc liếc mắt một cái rồi mới hạ giọng hỏi:
- Có thật là đệ không có việc gì chứ?
- Thật sự không có việc gì.
- Khinh huynh, sao các ngươi lại đi lên đây? – Mục Tiểu Văn lại hỏi.
- Gã sai vặt nói đệ gặp nguy hiểm. – Khinh Phong lại liếc nhìn Phương Mặc. – Nhưng không nghĩ lại là loại nguy hiểm này.
Nàng có nguy hiểm nên Khinh Phong mới vội vàng chạy tới.. điều này làm cho nàng thực cảm động. Nhưng vừa rồi vừa uống xong bình rượu có dược thì mới gặp chuyện không may, làm sao gã sai vặt lại trùng hợp đưa bọn họ lên đây?
Sao lại có sự trùng hợp như vậy, nhất định là có người xếp đặt. Nhưng người xếp đặt ở đây lại không có ý làm thương tổn nàng và Phương Mặc cũng không phải là muốn mọi người chứng kiến hai người xảy ra chuyện kia.. Nếu vậy thì.. mục đích là gì đây?
- Mục đệ, ngươi và Phương công tử… – Khinh Phong thấy nàng không lên tiếng, do dự một chút cuối cùng vẫn hỏi hỏi ra nghi vấn trong lòng. Nhưng lời còn chưa dứt thì sắc mặt lại có chút đỏ.
Trán Mục Tiểu Văn nổi lên những nếp nhăn đầy nghi hoặc. Tại sao lại trở nên thế này, Phương Mặc cũng chưa bao giờ giải thích rõ ràng.. thật sự là sợ thiên hạ không đủ loạn sao?
Khinh Phong tưởng nàng xấu hổ nên lại vội an
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vut-di-nuong-nuong/1618211/chuong-72.html