Rất nhanh, đứa bé đã chạy ra dẫn hai người vào trong nhà trọ. Thoạt nhìn khu nhà này còn rất mới, bố trí rất là tinh xảo; trên đoạn đường đi vào có vài thứ thậm chí trong phủ nhị hoàng tử cũng chưa từng thấy.
Mục Tiểu Văn hết nhìn đông lại nhìn tây, ngắm nghía. Đứa bé giữ cửa dẫn đi một vòng, sau đó đến trước chiếc rèm cửa, khom người nói:
- Mục công tử, Phương công tử, xin mời đi bên này. – tiếp đó, đứa bé nhấc rèm lên.
Mục Tiểu Văn và Phương Mặc cúi người đi vào còn đứa bé thì đứng đó không đi theo nữa.
Cứ tưởng trong này là phòng khách, không ngờ lại là một khu vườn nhỏ. Trước mặt là một con đường có mái vòm che, bên trên có từng khóm cây buông rủ xuống. Đi qua cổng vòm, rẽ trái lại là một con đường có vòm khác. Đếm đi đếm lại chắc chắn là họ phải đi quan 5 cánh cửa mới tới được nơi gọi là phòng khách.
Đây là bố trí kiểu gì đây?
- Mục đệ? – Khinh Phong từ phòng đi ra, mỉm cười nói. Sự chân thành vẫn không hề thay đổi trong nụ cười của hắn. Bộ quần áo màu tím cao quý càng làm tôn lên làn da trắng nõn say lòng người của hắn. Thanh Y, mặt không đổi sắc cũng theo sát phía sau.
Mục Tiểu Văn đột nhiên nhớ tới vừa rồi Phương Mặc nói nơi này như “mộ địa” một bên hơi gật đầu đáp lễ; một bên giẫm cho Phương Mặc một cái. Dĩ nhiên là Phương Mặc đã đoán trước được ý định của nàng nên sớm có chuẩn bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vut-di-nuong-nuong/1618207/chuong-68.html