Công tử. – vài người nam nhân đứng chờ ở phía bìa rừng, thấy Mục Tiểu Văn trầm tư đi tới liền lên tiếng hỏi.
Lúc này Mục Tiểu Văn chưa có gở mặt nạ xuống, thanh âm vì viên thuốc mà khàn khàn.
Nói đi!
Mấy người liền đem vài chuyện nói tới. Kinh thành không thiếu người tài, mấy người này khinh công không phải hạng thường, lại quen thuộc với địa hình rừng núi cộng thêm bản tính chân chất nơi thôn quê nên Mục Tiểu Văn nghĩ là rất thích hợp làm nhiệm vị này. Mục Tiểu Văn cấp bạc đầy đủ và bọn họ cũng tận tâm hết sức mà làm nhiệm vụ. Mọi người chia làm hai nhóm, một nhóm đứng ở trên ném đá xuống, còn một nhóm thì ở bên dưới nhặt tìm. Nếu bên dưới có phát hiện gì đó thì đánh tín hiệu cho phía trên sau đó lập tức báo cho Mục Tiểu Văn biết. Những người này đều do Dực nhi tìm được. Nghe nói khinh công thật sự là tồn tại, Mục Tiểu Văn hưng phấn vô cùng, muốn học tập xem sao nhưng trải qua vài buổi luyện tập thử thì thấy mình… không có tư chất.
Sáng sớm ngày hôm qua có ném một hòn đá xuống nhưng mãi tới hôm nay vẫn chưa có tìm thấy. Hòn đá khá lớn, được ném từ chỗ đứng cách vách chừng một thước; Mục Tiểu Văn cố tình khắc lên một mặt đã dòng chữ “Ta còn sống” bằng tiếng Anh, còn mặt kia thì khắc một chữ “Văn”. Nàng thầm cầu mong, dù chỉ là một phần vạn, ma ma sẽ nhìn thấy viên đá này và sẽ giúp bà yên tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vut-di-nuong-nuong/1618193/chuong-54.html